Hắn chạy vào phòng, lôi ra một cái hộp nhựa lớn từ dưới bàn, trong đó có gần hết các bài tập thời cấp 2 của hắn. Phàn Mộng là một người luôn hoài niệm về quá khứ, hắn luôn dành một loại tình cảm đặc biệt cho quá khứ, khi lên đại học, hắn đã không để mẹ vứt bỏ bài vở thời cấp hai, hắn giữ lại những thứ mình viết cùng bài tập từ cấp một đến cấp hai. Hắn lấy ra một bài văn tiếng Anh từ thời trung học, rồi so sánh nó với nét chữ trên tấm bưu thiếp, sau đó hắn không khỏi thở hổn hển, trái tim như bị một bàn tay to nắm lấy, lúc này hắn tưởng như nó không thể chảy máu nữa.
Đó là một loại cảm giác các mạch máu đều đã đông cứng lại.
Đó là một loại cảm giác tứ chi đều đã đóng băng.
Đó là một loại cảm giác xương chân đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cả người biến thành một cục thịt mềm thiếu khung xương chống đỡ, nằm dài trên mặt đất.
Rốt cuộc thì Phàn Mộng cũng không thể đứng vững được nữa, không biết từ lúc nào, tấm bưu thiếp kia cùng bài văn tiếng Anh đều đã rơi xuống cạnh mu bàn chân của hắn.
Chữ viết tay giống nhau: Thời trung học, khi viết chữ “i”, tay hắn luôn luôn thêm một cái móc lên trên chữ “i”, giống như con số “1” của Ả Rập, sau khi bị giáo viên sửa vài lần, hắn mới thay đổi được; khi viết “m”, hắn đặc biệt thích khoe ra cái đẹp, cho nên luôn viết nghiêng chữ m; còn chữ “h”, mãi cho đến hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/197478/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.