Phàn Mộng nghe thấy có người nhấn chuông cửa, hắn đi ra mở cửa, là Sở Triệu Xuân. Hắn cười kéo cổng sắt ra, nói: “Sao lại đến sớm như thế, mẹ tôi còn đang xào rau, chưa ăn cơm. Không phải là tôi đã nói với cậu 7 giờ hãy đến sao?”
Sở Triệu Xuân khom lưng, đỡ cánh cửa sau lưng, cởi giày thể thao ra, nó là đôi giày cuối tuần trước bọn họ cùng đi dạo trung tâm mua sắm, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ thể thao, bị Sở Triệu Xuân liếc mắt một cái nhìn trúng, Phàn Mộng liền dùng tiền tiêu vặt đã để dành mấy tháng, chạy vào tìm một nhân viên bán hàng trẻ tuổi, chỉ vào một đôi giày được bày ở sau tủ kính, nói: “Gói lại giúp tôi, lấy cho cậu ấy mang,” hắn chỉ chỉ vào Sở Triệu Xuân, người đang có vẻ mặt hết sức vui sướng, hắn ưỡn ngực lên, rất đúng lý hợp tình, giống như chính mình trả nổi tiền mua đôi giày này cho Sở Triệu Xuân, thì hắn là một người giàu có làm người khác kính trọng, nhưng hắn lại quên bản thân mới chỉ là một sinh viên năm nhất, lại nói: “Cậu ấy đi giày cỡ 40.”
Sở Triệu Xuân lập tức ở trong cửa hàng kia thay giày mới, bỏ đôi giày cũ vào hộp giày, rồi cất vào túi ni lông. Phàn Mộng duỗi tay lấy túi ni lông qua, nói với Sở Triệu Xuân “Đưa cho tôi, tôi sẽ xách cho.” Cái tình huống này giống như là bạn trai luôn cướp lấy túi rồi cầm dùm bạn gái, đây là một loại khoe khoang, đây là một loại hư vinh ——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/197469/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.