Đây có lẽ cũng là nơi ta gặp Cố Trì Khê lần đầu.
Lúc đó ta đang ngồi trên một phiến đá nhỏ, trên tay cầm nửa miếng bánh bao đã cứng ngắc. Ngay cả những chiếc bánh này cũng bị ta trộm mất.
Bởi trong cung chẳng ai nhớ đến, cũng chẳng ai quan tâm đến ta nên ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi.
Cố Trì Khê bỗng đứng hình khi trông thấy ta đang ngấu nghiến chiếc bánh bao mà chẳng để ý người đang đứng trước mặt.
Nếu ở thời hiện đại, có lẽ ta vẫn sẽ đến bắt chuyện cùng chàng ấy, dù sao thì chàng ấy là một mĩ nam cơ mà.
Nhưng hiện ta đã sống khổ cực trong cung này được bảy năm rồi. Trong cung này lấy đâu ra một người thực sự tốt đẹp cơ chứ?
Cho đến khi có thứ gì đó ấm áp phủ lên hai vai.
Cố Trì Khê đã khoác áo lên vai ta.
Ta vuốt tóc bên má như một phản xạ rồi bỗng ngơ ngác nhìn người kia.
Chàng ấy cau mày nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Muội cứ như vậy sẽ c.h.ế.t cóng đó.”
"Người đột nhiên đến nơi này chắc hẳn phải có ý gì đó" - Ta thầm tự nhủ.
"Ta là một công chúa vô dụng. Lấy lòng ta sẽ chẳng giúp được gì cho ngươi."
Ta khó chịu lên tiếng.
Lúc này Cố Trì Khê mới chợt nhận ra.
Chàng ấy cúi xuống, nhặt chiếc áo nằm dưới đất, trùm lên thành tấm áo choàng rồi quấn quanh đôi chân trần của ta.
Ta bỗng thấy xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xua-may-khoi/3589340/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.