Tiểu Thanh không còn nhiều thời gian để buồn nữa, bởi vì sau đó nàng phải nhìn Tương Liên đau đớn đến ngất lịm khi nghe tin về Bảo ca mà nàng mong nhớ bấy lâu:
-Ông nói dối…Nói dối…
Lý Bảo bị bệnh nặng, đã chết ở kinh thành khi cùng Phạm công tử lên kinh tìm thầy học. Đó là những gì hắn nghe được từ người dân ở Tiếu Biệt thành.
Hắn không quan tâm đến những uẩn khúc đằng sau đó. Đơn giản là Bảo ca của nàng đã chết. Vậy thôi!
-Ta không nói dối nàng. -Hắn lạnh lùng- Muốn chiếm lấy nàng, ta không cần thiết phải bịa đặt lý do này nọ. Ta nghe được gì thì nói lại như vậy. Sự thật thế nào không quan trọng.
-Ông…
Tương Liên chạy ra ngoài sơn động. Tuyệt địa cao thăm thẳm, người bình thường như nàng khó lòng lên xuống được. Bảo ca…
-Tôi muốn về Tiếu Biệt thành. Làm ơn, tôi muốn về Tiếu Biệt thành….
-Không được- Hắn chợt nhẹ giọng- Nàng lấy tư cách gì để về đó? Nàng là vật cống nạp cho Quái xà, bây giờ trở về bọn họ sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì? Nếu biết sự thật, Quái xà thật ra chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, bọn chúng sẽ làm gì Tiểu Thanh? Kéo đến đây làm người hùng tiêu diệt Quái xà. Ta không ngại giết chúng, nhưng ta không muốn làm Tiểu Thanh sợ hãi. Nàng cũng không có ấn tượng tốt về ta nữa, có phải không?
-Ông…
Hắn nói rất đúng. Nhưng lòng Tương Liên vẫn vô cùng rối rắm. Nàng sống vì cái gì chứ? Vì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vo-thuong/2846311/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.