Tiểu Thanh yên lặng trong lòng hắn, đây là chuyện hiếm. Nhưng Đoạn Vũ lại không cảm thấy vui một chút nào.
Hắn cẩn thận lau những dòng nước mắt trên má nàng. Tiểu Thanh rất đẹp. Vẻ đẹp thanh khiết. Không như những xà nữ khác, dù nàng cũng là một xà yêu.
-Phi...i!
Nàng lại ngúng nguẩy đẩy tay hắn. Đoạn Vũ ghét nhất là những âm thanh "phi....i" này. Đó là âm thanh của rắn. Hắn là Xà vương, đứng đầu xà tộc nhưng chưa bao giờ nghe tới những âm thanh đó. Bởi giữa trăm ngàn loài rắn, đâu phải rắn nào cũng thành yêu? Đâu phải rắn nào sinh ra cũng được chở che trong Xà tộc? Nếu không phải là trêu đùa của tạo hóa cho hắn gặp gỡ và yêu thương một xà yêu nhỏ bé, hắn sẽ không bao giờ biết được, thì ra rắn -lại có những số phận thê thảm, bị ràng buộc bởi tiếng gọi của bản năng.
Tiểu Thanh là một xà yêu bình thường. Nghĩ đến việc một ngày nào đó, nàng sẽ "xà hoan" cũng một đồng loại nào đấy để đảm bảo việc duy trì nòi giống, lòng hắn lại thắt lại. Đau, rất là đau.
-Thanh nhi...
-Phi...phi...
-Nàng đừng nói nữa. Ta không hiểu, thật sự không hiểu là nàng nói gì.
-Phi....i...
Hắn nắm tay nàng rất đau. Tiểu Thanh muốn hắn buông tay mình ra. Chỉ có vậy, nhưng cả hai đều không hiểu ý nhau. Hắn cũng là xà nhưng lại là Xà tộc vương giả. Nàng cũng là xà nhưng chịu bao nhiêu cay nghiệt của cuộc đời.
Mẹ nàng là rắn thường chứ không phải là rắn độc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vo-thuong/2846309/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.