“Thưa thầy, có những việc khi thanh thản mới hiểu ra, không phải là do quên đi việc đó rồi tâm mới thanh thản sao ạ?”. Chử Đồng Tử khó hiểu hỏi thầy.
Nhà tu hành đáp: “Thực sự là quên sao, nếu quên rồi thì làm gì sự việc đó còn tồn tại trong tâm trí để mà 1 ngày con hiểu ra nữa.”
“dạ, thưa thầy, đệ tử đã hiểu, vốn dĩ không phải là quên, mà là đặt nó qua 1 bên để tâm được bình lặng, rồi dần dần nhờ sự tĩnh tâm mới có thể nhìn nhận được sự vật sự việc đúng bản chất của nó”. Chử Đồng Tử lễ phép kết luận.
"Uh, tốt lắm. Con đi đường đã mệt, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ làm nghi thức cho con nhập đạo, thành đệ tử tại gia”. Nói đoạn nhà sư phất tay ra hiệu cho Chử Đồng Tử trở về.
Khi trở lại tụ họp cùng bạn buôn, Chử gia thuật lại chuyện gặp cao tăng cho bạn nghe, rồi ngỏ ý muốn chuyển lại hàng hóa cho bạn buôn, bản thân mình sẽ ở lại đảo tu hành, chờ ngày đắc đạo sẽ trở về.
Sau 2 năm tu học, Chử Đồng Tử đã chứng thánh quả, chàng báo tin cho bạn cũ để thuyền buôn đến đón mình về. Hội bạn buôn của chàng đều trọng tình trọng nghĩa, họ nhờ Chử gia giúp đỡ từ ban sơ mới có vốn để lên thuyền buôn, nên hàng hóa ngày đó Chử Đồng Tử trao cho, họ đều để riêng, nỗ lực buôn bán kiếm lãi chờ ngày trao trả cho họ Chử .
Ngày trở về, Chử Đồng Tử không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843058/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.