“Ra là vậy”, nó khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: “nhưng tôi vẫn thắc mắc, như tôi với ngài đang là nhập linh nhất thể, lại nhận điềm báo từ thánh mẫu, như vậy phép thần thông là có thực, liệu có khi nào họ thực sự bay về trời rồi không.”
“Sao ngươi lắm thắc mắc thế nhỉ, chuyện báo mộng rồi nhập linh, từ đầu đến cuối chỉ ta và ngươi biết. Không có người thứ 3 có thể chứng kiến, ngươi nghĩ phép thần thông là thứ gì mà có thể đem ra sử dụng bừa bãi cho người người cùng thấy? Chuyện cây gậy chống nón rồi hóa thành cung điện hoàn toàn không có thực. Dù họ Chử và Tiên Dung có thực sự học được thần thông cũng không bao giờ thị hiện cho toàn dân chứng kiến cả, đây là điều cấm kị, tránh để dân học đạo mà lại u mê theo đuổi các thứ thần thông thành ra lạc đường.”
“Nhưng còn chuyện sau 1 đêm họ có nhà lớn nguy nga thì giải thích thế nào ạ?”. Nó lại vặn hỏi.
Vị tướng bật cười: “ta chẳng phải đã nói với ngươi, ngoài tài chế tạo vũ khí, ta còn tinh thông việc thiết kế xây dựng rồi sao, dựng nhà trong 1 đêm với ta không khó.”
“Ngài giúp họ?”. Nó hỏi câu hỏi tu từ, không cần Cao tướng phải đáp, điều ấy là chắn chắn.
“Phải”, Cao tướng trả lời, “chúng ta có quen biết dù không quá thân thiết nhưng cũng kể như chi giao, trước khi bị bãi miễn chức, ta cũng thi thoảng ghé thăm vợ chồng Tiên Tử, sau này, khi họ đã có nhiều tài phú, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843056/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.