Nói là làm, khi về tới nhà, chúng ta nhanh chóng chia nhau ra tìm đồ, ta nhỏ nhất nên chỉ mang được vài bộ quần áo, vài đôi giày, ta mở hộp tiền tiết kiệm trút tất cả tiền xu ta tích được vào 1 chiếc túi dải rút nhỏ rồi để cùng với quần áo trong tay nải. Các anh ta lớn hơn nên ngoài mấy thứ như ta, các anh còn xuống bếp lựa mấy đôi đũa, cái bát, thêm 2 cái nồi nhỏ, rồi lại ra nhà kho tìm chăn đệm cũ cộng thêm 1 bó củi.
Chúng ta kiếm 1 chiếc cáng chất đồ lên, tay nải của ai người đó tự đeo, xong xuôi chúng ta đi vòng ra phía sau nhà, ý đồ sẽ lén đi từ cửa sau để ra ngoài. Nhưng lần này, do mang nhiều đồ làm tốc độ bị chậm, lại có cả tay nải nên bọn ta bị mấy chú cảnh vệ giữ lại, bẩm báo cho cha mẹ ta.
Cha mẹ nghe tin vội vàng chạy như bay đến chỗ chúng ta, vẻ mặt hoảng hốt, mẹ ta hỏi: “các con, chuyện này là như thế nào?”
3 anh em đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời.
“Chuyện gì? nói!!!” cha ta tức giận quát lên. 3 anh em ta sợ run, anh cả liền 1 mạch kể hết sự tình. Ba mẹ ta nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, có lẽ họ sợ chúng ta lại lâm vào khủng hoảng tuổi vị thành niên, ấu niên các thứ mà bỏ nhà ra đi. Sau khi trái tim treo lơ lửng 1 hồi đã đc thả xuống, mẹ ta nhẹ nhàng nói: "Các con muốn giúp đỡ người khác là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843041/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.