Bọn ta vâng dạ nghe theo, sau khi cha ta hoàn tất nghi thức cúng tổ, chúng ta cùng cha mẹ mới ăn sáng, sau đó rời nhà đi chúc tết bà nội ta. Nhà bà nội ở bên kia sông, gia đình ta ở Luật Nội thôn, còn ông bà nội ở Luật Ngoại thôn. Chúng ta phải đi bộ chừng 1 khắc tới bờ sông Trường Giang, rồi lên cây cầu lớn bắc qua sông do chính bà nội ta xây là tới nhà bà nội. Bà ta là Ả Phương Dung phu nhân, ông ta Hùng Tuệ Công trước đây là bồ chính (quan huyện),đã mất đến giờ được 5 năm, sau khi mẹ sinh ta được vài tháng thì ông bệnh mà qua đời, nên nhà chỉ còn mình bà. Nơi bà ở chính là đất được vua ban. Ta từng hỏi bà nội về việc này: “ bà ơi, sao nhà vua lại ban nơi này cho bà ạ”
Bà nội mỉm cười nhìn ta, “Là do ta sinh được ra 1 người con tài giỏi là cha con nên mới được vua ban thưởng”.
“Thật ạ?” ta hoài nghi
"Là thật, bà kể con nghe chuyện bà sinh ra cha con cho con nghe nhé”
“vâng ạ, bà kể đi” ta hào hứng thúc giục.
Bà bắt đầu kể: Chuyện phải kể về hơn 35 năm về trước, lúc ý ta đã ngoại tứ tuần, kết phu thê với ông nội con gần 25 năm mà chưa có lấy 1 mụn con. Lần đó, ta nghe tin ở đền Phù Đổng Thiên Vương tại Tiên Du, phủ Từ Sơn, Huyện Kinh Bắc rất linh thiêng, có khẩn cầu tất ứng, bèn sắm sửa lễ đến để xin trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843040/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.