Tiếp đó hắn ra lệnh cho người mang mẹ ta lên, sức mẹ ta yếu nên tới lượt thứ 2 ngựa kéo là bà mất mạng, hắn lại tiếp tục chạy đến nói nhỏ vào tai bà như để khoe khoang gì đó. Sau đến lượt anh cả, anh hai ta, mất 4 lần mới chấp dứt sự đau đớn, mỗi lần dây thừng kéo căng, các anh ta lại lên tiếng chửi rủa “con rùa đen họ Triệu khốn khiếp... thứ gian thần...gã đê hèn... đồ khốn nạn...”, sau đó hắn lại lặp lại hành động nói nhỏ vào tai 2 anh ta.
Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi. Cơ thể co rút, ta gắng gượng chống đỡ nhưng cuối cùng bất lực cam chịu 5 sợi dây buộc lên thân thể. Lúc này đây khi sắp phải trải qua cảm giác ngũ mã phanh thây, ngửa mặt lên, ngước mắt nhìn trời, tự nhiên mọi nỗi sợ trong lòng ta rút đi hết, chỉ còn cảm giác bình yên đến lạ, “trời hôm nay trong xanh quá, bầu trời thật cao, thật rộng. Có phải khi chết rồi, các nỗi đau bị xé xác cũng biến mất, linh hồn ta sẽ bay lên trời, về với tổ tiên linh thiêng, trở thành 1 phần linh hồn của đất nước. Cha ta từng nói, đất nước do các vua Hùng dựng nên, nhiệm vụ của chúng ta là gìn giữ bảo vệ mảnh đất này, ngay cả khi chết đi rồi linh hồn cũng sẽ cùng tổ tiên ngàn đời trông giữ đất nước, xác thịt sẽ hóa thành phù sa hòa vào sông núi mà nuôi dưỡng quê hương.”
Tiếng ngựa hí vang từng đợt, tiếng lính vung roi thúc ngựa, tiếng hét của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843028/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.