Chương trước
Chương sau
Tổng tư lệnh quân Đại Nguyên Thoát Hoan bắt đầu đuối lý, nhưng hắn vẫn ngoan cố: “Ta không cần biết, nếu muốn nghị hòa, ngươi về bảo với An nam vương Trần Khâm mau mở cổng thành đón tiếp Trấn Nam Vương ta đây vào thành, chuyện thương lượng bồi thường, khi vào thành sẽ bàn lại sau”.

“Thưa tướng quân”, Trần Cao bình tĩnh nói: “Người trị vì nước Nam có ý là, mời tướng quân cùng các tướng sĩ chủ động rút về Đại Nguyên ạ. Lương thực của quân Đại Nguyên không còn nhiều, nước Nam lại chẳng giàu có gì, không thể phụ giúp Đại Nguyên chuyện quân lương, nên thỉnh các vị sớm ngày cân nhắc quay về nước”. Đoạn này hắn cố ý nói to để cho người ngoài trướng cũng nghe được. 1 khi tin tức quân lương sắp cạn, lòng quân tất sẽ dao động, chán nản muốn về nhà. Dù gì, cuộc chiến này cũng là phi nghĩa, quân lính cũng là người, họ sẽ ưu tiên lợi ích của chính mình, về đoàn tụ với gia đình vẫn sẽ là mong mỏi lớn nhất của họ, nếu không phải do quân lệnh, có ai lại muốn đi đến nơi xa xôi để mất mạng oan uổng đâu chứ...

Cuộc đàm phán đi vào bế tắc, sứ thần Đại Việt Trần Cao trở lại báo cáo tình hình lên hoàng thượng Trần Nhân Tông và thái thượng hoàng Trần Thánh Tông. Đêm hôm ấy, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cho quân bí mật ra khỏi thành, đột nhập tìm đốt kho quân lương của giặc rồi nhanh chóng rút lui...

“Kho lương cháy rồi, kho lương cháy rồi”

“Mau dập lửa, mau dập lửa”

“Quân địch chạy bên kia, truy”

"Bọn chúng ở đằng kia, mau đuổi theo, bắt chúng lại"...

Tiếng quân sĩ Mông Nguyên vang lên trong đêm tối đầy hỗn loạn khiến Thoát Hoan giật mình tỉnh giấc. Hắn vội vã khoác 1 chiếc áo lông đi ra ngoài trướng xem xét. Mắt không thấy, tim không đau. Lửa tại kho lương bốc cháy ngùn ngụt, quân sĩ thi nhau chạy đến kéo các phần lương chưa bị cháy lan đến ra ngoài, nhóm khác thì chạy đi múc nước sông dập lửa, khung cảnh nhốn nháo ồn ào. Thoát Hoan giận đến run người hét to “ quân An Nam khốn kiếp, dám dùng mưu hèn kế bẩn với chúng ta, giết, ta phải giết hết chúng”.

Thế là sau khi dập lửa, lại có 1 trận chiến công thành diễn ra, nhưng kết quả vẫn không khả quan cho bên nào.

[Trướng Tổng tư lệnh quân Mông Nguyên]

Tổng Tư Lệnh Thoát Hoan nói: “sao đến giờ vẫn chưa có tin tức về 30 thuyền lương của Trương Văn Hổ. Tin báo vào cửa biển Vạn Ninh đã lâu rồi mà, tại sao còn chưa tới”.

Tướng quân Ô Mã Nhi lên tiếng: “để ta dẫn quân trở lại dọc sông Bạch Đằng tìm hắn”.



“Được, ngươi mau đi đi”. Thoát Hoan phẩy tay ra hiệu cho Ô Mã Nhi đi chấp hành nhiệm vụ.

Tướng quân Ái Lỗ gọi với theo Ô Mã Nhi: “ Ô Mã Nhi tuongqs quân, đón được thuyền lương đưa về Vạn Kiếp, tránh Đại Việt gây chuyện nhé”.

Tới chiều hôm đó, trận chiến lần thứ 2 trong ngày giữ 2 bên lại nổ ra, 1 lúc sau...

“Tổng tư lệnh”, tướng quân Ái Lỗ chạy về phía Thoát Hoan báo cáo: “lương thực đêm qua cháy rụi đáng kể, nếu cứ như thế này, e rằng không đánh được lâu trong khi chưa có tin tức về 30 thuyền lương. Chi bằng chúng ta lùi về Vạn Kiếp ở đó chờ quân lương tiếp viện”.

“Rút, bây giờ rút quân, ngươi bảo ta làm sao nuốt mối hận này. Bọn chúng dám dùng thủ đoạn hèn hạ lừa ta, không trả thù này thề không làm người”. Thoát Hoan điên tiết, gằn giọng nói, mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ troing vô cùng dữ tợn.

“Tổng tư lệnh, xin lấy đại cục làm trọng, nếu cứ đánh không cân nhắc thiệt hơn, đêm đến chúng lại thừa cơ đốt hết lương thảo, quân ta sẽ khó chống cự”. Tướng quân Ái Lỗ nài nỉ.

Các tướng khác cũng chạy tới khuyên. Thoát Hoan đành nuốt lại cục tức, lệnh rút quân về Vạn Kiếp. Hắn ra lệnh: “A Bát Xích tướng quân, ngươi mau dẫn quân mở đường về Vạn Kiếp”.

"Tuân lệnh”. Tướng A Bát Xích giục ngựa đem theo 1 đạo quân của hắn đi trước dẹp đường cho toàn bộ quân của Thoát Hoan, Ái Lỗ rút về...

Thuyền Ô Mã Nhi ngược trở ra sông Bạch Đằng nhưng không tìm thấy thuyền lương thực của Trương Văn Hổ, hắn bèn cho quân xuôi ra biển, lần lượt tới gần 2 cửa biển là Văn Úc (Hải Phòng) và Tháp Sơn (Đồ Sơn) thì bị quân Đại Việt mai phục, tập kích gây thiệt hại nặng nề đành phải rút về Vạn Kiếp.

Trên đường về Vạn Kiếp, Ô Mã Nhi cho quân đánh cướp được 4 vạn thạch gạo. Nhưng lượng lương này không đủ để chu cấp cho quân đoàn khổng lồ của Đại Nguyên.

Sau 4 tháng chiến đấu, Thoát Hoan nhiều lần gửi tin về Đại Nguyên nhưng quân lương đến biên giới đều bị Đại Việt tướng quân Nguyễn Thế Lộc tìm cách phá hoại, không thể đến tay quân Mông Nguyên dù lực lượng bảo vệ lương được tăng cường, thậm chí tướng Ái Lỗ còn dẫn quân đi đón nhưng đều trễ 1 bước. Lúc này quân Mông Nguyên co cụm tại Vạn Kiếp và vùng phụ cận. Chúng lên núi vào rừng kiếm thêm nhưng chẳng thấm vào đâu. Lại còn bị quân Đại Việt ám toán, nhiều tên chết trong rừng sâu núi thẳm. Cộng thêm giao mùa từ xuân sang hè, dịch bệnh bùng phát, quân Mông Nguyên không thể tiến thêm dù chỉ là 1 bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.