[01]
Lúc ta hấp hối, Thẩm Yến Sơ – người nửa năm không về nay đã trở lại.
“Phu nhân, nàng có khỏe không?”
Nghe thấy âm thanh, ta cố gắng mở mắt ra nhìn nam nhân đã làm ta tổn thương sâu sắc đang ở trước mặt. Mái tóc chàng đã phủ bạc từ khi nào, nhưng chàng vẫn đẹp như xưa.
Hệt như lần đầu gặp gỡ, sáng trong tựa ngọc.
Ta còn nhớ rõ hôm ấy: ta bướng bỉnh trèo lên cây cao chẳng dám xuống, chưa gì đã đứng không vững mà lảo đảo muốn ngã. Đáng lý ra phải ngã xuống đất, nhưng ta rơi vào lồng ngực ấm áp một ai đó.
Ngẩng đầu nhìn, cũng là lúc tầm mắt đụng phải nhan sắc đẹp đến từng chi tiết tỉ mỉ của người nọ. Khi ấy, chàng chỉ cười khẽ:
“Tam muội muội Hạ gia, nàng có sao không?”
Ta vừa gặp đã yêu, kể từ đó rễ tình đâm sâu.
Nhưng sau khi thành hôn, chàng lại chưa bao giờ kêu ta ‘tam muội muội’ như trước, càng không nói hai tiếng ‘Yểu nương’.
Chàng chỉ gọi ‘phu nhân’ - hai từ khách khí và xa cách. Ta đã tự an ủi mình rằng đó là tính tình của chàng, rằng chàng trong trẻo mà lạnh lùng, rằng chàng không hay biểu lộ cảm xúc.
Nhưng sau đó ở trong thư phòng ta vô tình nhìn thấy phong thư chàng viết cho đại tỉ của ta. Chàng gọi tỉ là Dung nương(*). Bức thư được viết đầy những câu chữ triền miên không ngớt, kể lể ra thứ tình yêu được giấu kín với nàng ấy.
(*) Giống từ Yểu nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-dau/2727979/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.