Hướng Ca vừa dầm mưa nên quần áo ẩm ướt, đế giày cũng bị dính một ít bùn đất, nhìn cô vô cùng nhếch nhác.
Mà Sở Vân Kiêu bên cạnh lại là một thân âu phục đắt tiền, lạnh lùng cao quý, giày da dưới chân sạch sẽ bóng loáng.
Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Hướng Ca lập tức đứng khựng lại.
Bàn tay mảnh khảnh đặt bên cửa xe nhưng không dám ngồi vào.
Cảm giác lúc này mà ngồi bên cạnh Sở Vân Kiêu thì sẽ làm ô uế anh mất.
Hai người quả nhiên không hợp nhau.
Hướng Ca cắn môi dưới, đang định lùi về sau.
Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Vân Kiêu ở trong xe vang lên: "Lên xe." Giọng điệu nghe có vẻ hơi giận dữ, ngoài ra còn mang theo chút mất kiên nhẫn.
Hướng Ca nghe Sở Hạ Phàm nói tính tình của ông chú này rất xấu, anh không thích dây dưa dài dòng, cũng không thích người ta làm trái ý của mình.
Nếu bây giờ cô từ chối lên xe, liệu có khiến Sở Vân Kiêu giận tím người hay không?
Trong đầu Hướng Ca bỗng hiện lên gương mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu khi đối phó mình, lập tức bị dọa sợ tới mức rụt cả cổ lại.
Động tác nho nhỏ này lọt vào mắt Sở Vân Kiêu lại mang ý tứ khác.
Sao hả? Anh tốt bụng giúp đỡ cô, cô còn sợ cái gì?
Nhìn anh giống kẻ xấu lắm à?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của Sở Vân Kiêu nhíu chặt lại.
Tài xế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc/2649242/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.