Cổ họng Sở Vân Kiêu hơi nóng lên, phải nới lỏng cà vạt ra hắn mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Anh đặt cây bút trên tay xuống, giọng nói đầy vẻ hứng thú: “Mở loa ngoài đi.”
Hướng Ca không hề suy nghĩ, lập tức làm theo lời Sở Vân Kiêu nói.
Sau khi mở loa ngoài, giọng nói của Sở Vân Kiêu trở nên cực kỳ rõ ràng.
Thanh âm vốn trầm thấp dễ nghe, cách một chiếc điện thoại càng thêm mấy phần từ tính mê người.
Cho dù Hướng Ca đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng cũng suýt bị mê hoặc.
Sở Vân Kiêu: “ Lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã động lòng rồi, mấy năm nay hình ảnh của em cứ lởn vởn trong tâm trí anh mãi không quên được. Hiện giờ khó khăn lắm mới được ở bên em, đương nhiên là không nỡ xa em rồi.”
Anh nói rất chậm, từng chữ phát ra cực kỳ rõ ràng, cả ba người ở đây đều nghe không thiếu một chữ nào.
Nếu không phải Hướng Ca biết hai người đang diễn kịch thì chắc cô sẽ tin đây là thật mất.
Sở Vân Kiêu, anh ta nhập vai quá rồi đấy, rất có tiềm năng làm ảnh đế nha.
Hướng Ca nhướng mày nhìn Lâm Thanh Cách: “Cô nghe thấy chưa? Tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa anh ấy còn tốt hơn Sở Hạ Phàm gấp trăm ngàn lần, đây mới là tâm can bảo bối của tôi.”
Lâm Thanh Cách tuy không muốn tin, nhưng dù sao cô ta đến đây với tâm thế nhìn Hướng Ca bị mất mặt, nhưng giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc/2649186/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.