Khương Nhiễm sau khi tắm rửa, chỉ mặc một cái áo choàng tắm đi ra ngoài. Cô đi lại giường cầm lấy điện thoại, vừa rồi nói muốn đi bảo tàng nghệ thuật làm cô nhớ đến bố, lúc trước bố từng hứa sẽ cùng cô đi nhưng bận việc mãi mà vẫn chưa đi được. Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc đi lấy chồng, đã mấy tháng rồi cô chỉ mới gọi điện cho bố có vài lần.
[Alo.]
Giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia khiến lòng cô yên tĩnh đến lạ.
"Con đây."
Cô mỉm cười đáp.
[Còn biết gọi điện thoại cho lão già này à?]
Giọng Khương Ninh giận dỗi, có đứa con gái nào như cô không. Một khi đã ra khỏi nhà là đi luôn, không thèm nhớ đến "cha già" đang ở nhà mong ngóng.
"Xin lỗi bố, con bận một chút việc."
Cô thở dài, cũng là tự cảm thấy mình tệ bạc.
[Có bận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe. Dạo này con thế nào, thằng nhóc kia có bắt nạt con không? Ăn uống không có bỏ bữa đấy chứ.]
Hiển nhiên là bố Khương không biết được ngày đầu cô về nhà chồng đã nhập viện, nếu không còn không đùng đùng đến đòi giở luôn nhà của anh à?
"Con ăn được ngủ được, sắp thành tiên rồi."
Cô cười đùa, lại nói tiếp:
"Trái lại là bố đấy, lúc nào cũng ăn uống bỏ bữa. Tuần sau con về nước sẽ đến kiểm tra bố đấy nhé."
[Tuần sau về nước? Con đang ở nước ngoài?]
"Con đi Singapore công tác, sẵn tiện đi bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633335/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.