“Chuyện tôi bảo cậu đã làm đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa…”
Nhiếp Chính nhìn John vẻ mặt né tránh.
“Chỉ có chuyện cỏn con thế mà cậu làm mấy tháng rồi vẫn chưa xong?”
Hắn nhíu chặt mày nhìn sang.
Cậu ta cúi đầu, không nhiều lời sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng John đút tay vào túi quần đi ra xe.
Xe chở hai người họ ra đến đường lớn, đột nhiên tài xế hô:
“Ngài John, mất phanh.”
“Cái gì?”
Hắn hít sâu một hơi tức giận.
Rầm.
Xe đột nhiên bị một vật thể lớn đụng mạnh vào khiến John giật ngược về phía trước, đầu đập mạnh vào ghế, đau đến mức rít lên một hơi.
“Lại chuyện gì nữa?”
“Chiếc xe kia không biết vì sao cứ điên cuồng đâm vào xe của chúng ta.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật có một chiếc xe đang chạy sát về phía bọn họ.
“Này, muốn gì?”
Nhiếp Chính hạ cửa kính xe xuống, quát.
Rầm.
Người ở xe bên kia.
“Mau dừng xe lại, có biết tôi là ai không hả? Tôi là Lệ phu nhân, ông dám động đến tôi, Lệ Chấn Hùng sẽ không tha cho ông.”
Tô Nhung liên tục quát, dọa tên tài xế xe cứ điên cuồng đánh tay lái đâm vào chiếc xe bên cạnh.
Tài xế lái xe không thèm trả lời ả, tay vẫn cứ thản nhiên xoay vô lăng theo ý mình.
Chợt ả nhìn thấy Nhiếp Chính hạ cửa kính xe xuống, biết được người bên kia xe là ai liền muốn dồn hết sức hét lớn để cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633302/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.