Sau khi nữ y đi, tì nữ tên Liễu Như dùng tay lấy cao thuốc bôi lên eo và lưng ta.
Tay nàng ta rất thành thạo, không biết đã hầu hạ bao nhiêu nữ tử như ta bị đưa vào đây.
Hạ Cảnh Thái ra tay thật mạnh, khắp người ta đều thấy vết bầm tím, vết đỏ dưới cổ thậm chí bảy tám ngày vẫn chưa tan.
Suốt nửa tháng, ta đều an phận sống trong tiểu viện này.
Ban đầu Liễu Như tưởng ta là người câm, cho đến hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, Hạ Cảnh Thái sai tên thị vệ đó đến.
"Vương gia muốn gặp ngươi."
Ta khẽ gật đầu, quỳ gối hành lễ với hắn ta.
"Phiền thị vệ đại ca đợi chốc lát."
Sau đó ta xoay người gọi Liễu Như vào phòng, nhờ nàng ta giúp ta thay chiếc váy sa mỏng trong tủ.
Váy sa mỏng đến mức gần như trong suốt, thân thể trắng như ngọc của ta lộ rõ mồn một.
Liễu Như nhìn không nhịn được thốt lên: "Tiểu thư, người tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì.
Đẹp hay không đẹp thì đã sao, chỉ có gi-ế-t được Hạ Cảnh Thái, đời này của ta sống mới không uổng phí.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn, khi ta bước ra sân vừa lúc có gió thổi tới, ánh tà dương chiếu lên người ta, nhắm mắt lại ta cũng biết lúc này mình đẹp đến nhường nào.
Thị vệ lúng túng hạ mắt xuống, ta lại thẳng thắn bước đến gần hắn ta.
"Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715821/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.