Ta liên tục nhắc nhở trong lời nói, cuối cùng lý trí của Vương nhị gia cũng chiếm thế thượng phong.
Hắn ta tuy đã thỏa mãn được ham muốn nhưng cuối cùng vẫn chưa phá thân ta.
Mười ngày sau, hắn ta đưa ta rời Dương Châu.
19
Cẩm Mặc đã đến Yến Kinh trước một bước, hắn ta không tiện ở bên cạnh ta, chỉ có thể âm thầm giúp ta làm việc.
Từ Dương Châu đến Yến Kinh, Vương nhị gia mấy lần suýt mất đi lý trí định nuốt chửng ta.
Từ lần đầu đối đáp căng thẳng đến mức tim đập như sấm nổi, dần dần ta cũng học được cách xu nịnh.
Những chiêu số của các cô nương trong lâu, không cần nhìn ta cũng học được vừa phải.
Cuối cùng, sau một bữa tiệc, hắn ta bịt mắt ta đưa lên một cỗ xe ngựa.
Trước khi lên xe, có thị vệ đến khám người ta, gần như không bỏ sót một tấc nào.
Ta chỉ mặc một chiếc váy the mỏng manh, gió thu thổi tung rèm xe khiến ta rùng mình.
Phía sau vang lên tiếng cười khàn đục của nam nhân, theo sau là mùi rượu nồng nặc.
Ta bị nam nhân đè ấn trong xe ngựa, muốn xoay đầu nhìn mặt hắn ta một cái nhưng bị lạnh lùng ngăn cản.
Hắn ta thô bạo vén váy ta lên, không có bất kỳ chuẩn bị nào đã xông vào.
Ta đau đến mức muốn kêu thành tiếng, nhưng cổ họng ngay lập tức bị bóp chặt.
Ta không dám chống cự, chỉ có thể thuận theo.
Hắn ta dùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715820/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.