"Uyển Nhi ngoan, đừng nói nữa, ta biết hết cả rồi."
Lạc Trường Uyên từng chút hôn khô nước mắt trên mặt nàng ấy, áp môi thì thầm.
"Ta và nàng tương tri tương ái, nàng là người thế nào sao ta lại không biết được, nếu không phải có nỗi khổ tâm sao nàng lại bỏ ta?"
Ta đứng ngoài cửa nhìn cảnh này, lặng lẽ rút lui.
Xoay người lại đụng phải Cẩm Mặc.
"Thuốc này, đợi trời sáng hẳn đưa vào vậy."
Cẩm Mặc gật đầu, sau đó đón lấy bát thuốc trong tay ta, khẽ nói: "Tiểu thư, thiếu gia cho tới giờ vẫn không phải người tương xứng với ngươi."
Ta vừa đi vừa gật đầu: "Ta biết mà."
Ta đều biết cả.
Ta chỉ cầu xin được mãi mãi ở bên cạnh hắn, giờ hắn có thể gặp lại Yến Uyển, dù buồn hay vui, ta chỉ mong hai người họ có thể mãi mãi không rời không bỏ mà đi cùng nhau.
Còn về mối thù của Lạc gia, ta sẽ báo.
Ta ngồi bên đầu giường chờ đợi suốt đêm, mãi đến trước khi trời sáng mới gọi Cẩm Mặc vào phòng.
"Ca ca, việc ta nói, huynh đã tính toán xong chưa?"
Cẩm Mặc khẽ gật đầu.
"Mọi việc sẽ theo kế hoạch của tiểu thư, chỉ là, ta phải ở lại."
Ta cau mày nhìn hắn ta: "Huynh ở lại thì ai đi chăm sóc hai người họ? Huynh không thấy sao, một người thì sống không bằng ch-ế-t, một người bị hận thù chiếm cứ, nếu không có người trông nom, không biết sẽ làm ra chuyện gì."
Ta không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715816/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.