Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Khải Nhân nhận được tin báo, tức giận đến mức phá bỏ nguyên tắc bế quan, cùng vài môn sinh vội vã đi tới từ đường Cô Tô Lam thị. Vừa đến nơi, thứ đầu tiên nhìn thấy là cảnh tượng không mấy thuận mắt, cánh tay nắm chặt của lão vô thức run run từng đợt..
-Hoán...
-Có ta đây..
Hai thân ảnh trước bài vị tổ tông Lam gia đỡ nhau đứng dậy khỏi tấm nệm, người này nắm tay người kia nâng lên, yêu thương đặt lên mu bàn tay một nụ hôn thật dài. Phát hiện có người đang tiến tới, Lam Hi Thần vội vã kéo Giang Trừng ra sau mình, dùng thân thể cao lớn che chở cho hắn, trên gương mặt y lộ rõ vẻ bối rối.
-Thúc phụ, người tới...-Cổ họng y hơi nghèn nghẹn, nói ra thanh âm không lớn, giống như kẻ vừa bị bắt gian tại trận. Lam Khải Nhân một thân trung y sơ sài, vành mắt đỏ au tóc tai rối bời, nhờ một môn sinh đỡ tay mới có thể đứng vững được, nóng nảy chỉ tay về phía bên này, ngay cả thanh âm cũng không giấu nổi khẩn trương.
-Ta không tới, có phải các ngươi không quản luân thường đạo lí, làm ra một màn ân ái trước mặt tổ tông Lam gia không?
-Không phải vậy, ta chỉ ghé qua thắp một nén nhang cho Tông Chủ đời trước và phu nhân, xong xuôi sẽ rời đi ngay lập tức, không hề có ý định quấy rầy từ đường của Cô Tô Lam thị, Lam tiền bối hiểu lầm rồi.
Giang Trừng cảm thấy mình ở sau lưng nhận bảo hộ của Lam Hi Thần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-trung-vang-lien-hoa/6159/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.