Chương trước
Chương sau
Sau khi từ Hải Thành trở về, công việc dạy thêm của Cừu Lệ đi vào quỹ đạo, dường như thời gian cả một ngày đều bị sắp đầy.
Khương Vũ mỗi lần gọi điện thoại cho Cừu Lệ, đều đã là lúc đêm khuya, nói chuyện với anh một lúc, nói về huấn luyện của một ngày, sau đó lại nghe anh than thở về mấy học sinh kỳ lạ.
Thời gian gặp mặt, dường như không có.
Khương Vũ và Bộ Hy cũng trở thành bạn bè, mà quan hệ càng thân thiết, Khương Vũ cũng dần dần phát hiện, Bộ Hy dường như không có bạn bè gì.
Trong thời gian một năm qua, cô ấy đều đi lưu diễn ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Mà những cô gái trong trung tâm nghệ thuật Esmera, cũng khá kính phục cô ấy, thậm chí còn tôn trọng cô ấy như nữ thần, không dám dễ dàng tiếp xúc.
Thật ra kết bạn rồi, Khương Vũ phát hiện Bộ Hy cũng không cao lãnh thanh quý như vậy, cô ấy chính là một cô gái vô cùng bình thường, cũng thích chơi, cũng sẽ lười biếng, thậm chí còn nhân lúc nghỉ trưa, lôi kéo Khương Vũ lén lút trốn ra ngoài cổng trường mua kem.
Chủ nật, Bộ Hy mời Khương Vũ đến nhà cô ấy chơi.
"Nhà của mình có rất nhiều đĩa nhạc hòa âm, đều là bản không sản xuất nữa rất quý giá, mình mở cho cậu nghe."
Khương Vũ vui vẻ đồng ý, thời gian nghỉ ngơi buổi chiều thứ bảy, đến nhà của Bộ Hy.
Nhà Bộ Hy nằm ở khu Cao Tân đang đợi khai thác ở phía nam Bắc Thành, nơi này xây dựng rất nhiều nhà ở kiểu mới, mà nhà Bộ Hy, nằm ở khu vực nhà giàu bên hồ Nam Tĩnh, hoàn cảnh vô cùng tốt, tầm nhìn rộng rãi.
Có điều có chút không được hoàn mỹ, đó chính là khu biệt thự cao cấp bên cạnh đang xây dựng, tạp âm hơi lớn một chút.
"Mình đã nói với mẹ rồi, dọn đến đây muộn một chút, nhà cũ thật ra vẫn khá tốt." Bên cạnh cửa sổ sát đất, Bộ Hy ghé sát tai Khương Vũ, nhỏ giọng nói: "Có điều, mẹ mình chính là... Không muốn sống cùng bà ngoại thôi, cho nên mình vừa về nước, bà ấy như là thoát thân vậy, mau chóng dọn ra ngoài. Thôi bỏ đi không nói mấy cái vô vị này, mau ăn bánh."
Trên bàn điểm tâm màu trắng trước mặt Khương Vũ bày đầy các loại đồ ngọt, hình dáng vô cùng đáng yêu, nhìn từ xa xa đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Cô kinh ngạc nói với Bộ Hy: "Nhà cậu cho phép cậu ăn nhiều đồ ngọt như vậy sao?"
"Thì mẹ mình không ở nhà mà, mẹ mình đi triển lãm tranh với bà ngoại rồi." Bộ Hy nói, đưa ngón tay quết một ít bơ trên bánh, đưa đến bên miệng Khương Vũ.
"Mình không thể ăn quá nhiều, mình rất dễ béo."
"Chỉ một chút thôi, ăn một chút là được rồi, thử một miếng cũng được."
"Thật sự không cần đâu."
"Ăn đi mà, ăn đi mà."
"Vậy thì... Một chút chút?"
Khương Vũ lưỡng lự... nhịn không được nếm thử một ngụm nhỏ, ngạc nhiên nói: "Cái này ngon quá mất!"
"Đúng không! Rất rất ngon luôn, dì giúp việc nhà mình giống như là bảo tàng sống ấy, bánh bông lan chiffon mà dì ấy làm là tuyệt nhất, nào, thử miếng nữa đi."
Khương Vũ dùng thìa múc một ít bánh bông lan đưa vào trong miệng, vị ngọt nháy mắt lan tràn trên đầu lưỡi.
Quả nhiên, đồ ngọt có thể làm người ta hạnh phúc trong nháy mắt, đặc biệt là những người múa phải dè chừng đồ ngọt như bọn họ, thỉnh thoảng nếm thử một miếng nhỏ như này thật sự là sống không uổng phí nha.
"Bạn trai mình cũng rất thích ăn đồ ngọt, mình có thể mang miếng bánh đã ăn này, về cho anh ấy ăn không?"
Bộ Hy cười hi hi: "Ăn đồ ngọt cũng nghĩ đến bạn trai!"
Khương Vũ ngại ngùng nói: "Thì... Anh ấy thích ăn mấy cái này."
Bộ Hy vội vàng đi lấy hộp nhỏ cho Khương Vũ, nói: "Mình đóng cho anh ta một miếng mới đi."
"Không cần, không cần, chính là miếng này, mình cũng không ăn nhiều như vậy, lãng phí."
"Được." Bộ Hy sảng khoái đóng gói bánh ngọt, còn quết một miếng bơ thật lớn bên trên.
Khương Vũ nói chuyện về ba lê với cô ấy, khó tránh khỏi sẽ nói đến Bộ Đàn Yên: "Bộ Hy, bà ngoại cậu có phải chính là mẹ của Bộ Đàn Yên?"
"Đương nhiên rồi." Bộ Hy liếm hết bơ trên ngón tay, nói: "Bà ấy có hai người con gái, một người là dì nhỏ Bộ Đàn Yên, một người khác chính là mẹ mình. Tâm nguyện lớn của bà, chính là bồi dưỡng hai người thành tài, dì Bộ Đàn Yên giành được quán quân queen, có điều đáng tiếc... lại mất sớm. Mẹ mình không giỏi được như dì ấy, dừng bước ở quán quân toàn quốc. Vì thế bà ngoại và mẹ bây giờ đặt hết tâm huyết lên người mình."
"Mục tiêu của cậu cũng là queen sao?" Khương Vũ tò mò hỏi.
"Đúng vậy, mình nhất định phải giành được cup queen về Bộ gia!" Đôi mắt Bộ Hy lóe sáng, "Đó là ước mơ của mình."
Khương Vũ bật cười, nói: "Vậy chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi."

"Ý? Cậu không phải là lớp F sao?"
Khương Vũ nói đùa: "Sao, người lớp F thì không thể có ước mơ sao?"
"Ha ha." Bộ Hy vỗ vỗ vai Khương Vũ, nói: "Bạn nhỏ, can đảm lắm! Nào, ăn một miếng bánh ngọt nữa!"
"Mình từ chối!"
....
Thời gian rảnh rỗi buổi chiều hiếm có, cũng rất ngắn ngủi. Bộ Hy tiễn Khương Vũ ra ngoài cổng, nói: "Buổi tối đi học cùng nhau tập múa đi."
"Được."
Khương Vũ vẫy tay với cô, bảo cô không cần tiễn nữa: "Bên ngoài nắng lắm."
"Vậy cậu đi từ từ nhé."
Khương Vũ đi ra ngoài cổng tiểu khu, nhìn bánh ngọt trong tay, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, bạn bè của cô rất ít, khi học trung học, chỉ có Trần Vi đáng thương chơi cùng cô, sau khi vào Esmera, quen được với Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn, có điều bởi vì năm nay bận rộn cao khảo, liên lạc với cô cũng ít đi rất nhiều.
Bộ Hy là một cô gái xuất sắc như thế, mạnh hơn cô rất rất nhiều, Khương Vũ vừa hâm mộ cô ấy, lại vừa thật lòng bội phục cô ấy. Có thể trở thành bạn của cô ấy, là một chuyện hiếm thấy vô cùng.
Cô vô cùng quý trọng đoạn tình bạn này.
Khương Vũ đi dọc theo hàng cây hương chương ven đường, đây là con đường cây thuộc phần quản lý của tiểu khu, không có xe cộ bên ngoài đi lại, cần phải đi bộ đoạn đường rất dài, mới có thể đến được đường lớn.
Đoạn đường phía trước con đường này đang thi công, xây dựng khu biệt thự, bụi bay mù mịt.
Bánh bông lan chiffon trong tay không thể để qua đêm, nếu không sẽ bị hỏng, Khương Vũ trực tiếp gọi điện cho Cừu Lệ.
Cả mùa hè, Cừu Lệ đều làm gia sư, phụ đạo cho học sinh trung học, thời gian cả ngày dường như đã kín hết.
Tên tuổi trạng nguyên tỉnh, làm cho cậu vô cùng nổi tiếng, phụ huynh trung - tiểu học dường như đều muốn cướp lấy cậu, vì thế thời gian dạy học của cậu đều sắp kín.
Hai người đã rất lâu chưa gặp mặt, nói thật, Khương Vũ đã quen có cậu bên cạnh, đã lâu không gặp mặt, còn rất nhớ cậu.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, liền có người nghe, giọng nói trầm thấp của Cừu Lệ tựa như còn có tạp âm: "Tiểu Vũ."
"Ý, ồn ào quá." Khương Vũ che lại tai phải, đi nhanh về phía trước, đoán có lẽ là tiếng cần cẩu bên cạnh quá lớn.
"Anh đang ở đâu?"
"Bổ túc cho học sinh."
Khương Vũ đau lòng nói: "Ngày nóng như này, mỗi ngày bạn trai đều đi dạy học cho học sinh, thật sự quá gian khổ rồi."
"Không khổ cực, anh ở trong phòng máy lạnh, bị thổi đến sắp cảm cúm rồi này, nhà học sinh ngày nào cũng giữ anh lại ăn cơm, còn tặng rất nhiều điểm tâm."
Nghe cậu nói như vậy, Khương Vũ cũng yên tâm.
Cô cảm thấy đoạn thời gian này mình vô cùng thủy tinh tâm*, chỉ sợ Cừu Lệ bị khổ.
(*Thủy tinh tâm: là từ mạng, ý chỉ tim giống như thủy tinh rất dễ vỡ, hình dung những người yếu đuối, chịu đựng không được phê bình hay chỉ trích.)
Quá khứ cậu chịu khổ quá nhiều... quá quá nhiều rồi, Khương Vũ chỉ hy vọng mỗi ngày về sau, mỗi ngày mà cậu ở bên cô, chỉ còn lại ngọt ngào và vui vẻ.
Bọn họ cùng cố gắng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt.
....
Khương Vũ mang theo nụ cười xoay người, bỗng nhiên, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Khu công trường xây dựng bụi đất mịt mù phía xa xa, Cừu Lệ mặc áo ba lỗ màu trắng bẩn thỉu, đội nón an toàn, tay đẩy xe, trên xe chứa đầy xi - măng.
Cậu nghiêng đầu dùng vai giữ điện thoại, hốc mắt sâu cong cong mấy phần ý cười, trên tay làm việc nặng nề nhất, nhưng lại nói câu chuyện nhẹ nhàng nhất với cô.
"Đợi lần sau gặp mặt, anh sẽ chuẩn bị một món quà, dùng tiền lương dạy thêm mua, một món quà vô cùng tốt. Hôm đó anh đi trên đường, liếc mắt liền nhìn thấy, em sẽ thích."

".........."
"Tiểu Vũ, em đang nghe không đó?"
"............"
"Khương Vũ?"
Khoảnh khắc mà cậu ngẩng đầu lên, Khương Vũ đột nhiên núp ở sau cây hương chương, dùng tay che miệng lại, cắn chặt mu bàn tay.
Nước mắt thuận theo gò má chảy xuống.
Cái gì mà dạy gia sư tại nhà, tất cả đều là nói dối.
Cậu căn bản không tìm được việc dạy gia sư tại nhà. Đúng vậy, sao cô lại ngốc như vậy chứ, có thể tin được.
Ai không biết trạng nguyên tỉnh Bắc Thành là đứa bé từ nhỏ đã bị ba ruột ngược đãi lớn lên, ai không biết đằng sau trí tuệ siêu phàm của trạng nguyên tỉnh, là một chướng ngại tinh thần vô cùng đáng sợ chứ.
Cậu không đau, không vui, cũng không có hỉ nộ bi thương, không có tất cả tình cảm của con người bình thường ....
Một người như vậy, ai dám cho con nhà mình tiếp xúc cùng cậu ta chứ, ai dám mời cậu ta làm gia sư?
"Tiểu Vũ?"
Cừu Lệ bỏ công việc trong tay xuống, cầm điện thoại, giọng nói có chút nóng nảy: "Sao lại không nói chuyện?"
Hồi lâu, chỉ nghe giọng hơi hơi khàn của cô gái: "Không sao, em vừa mới.... vừa mới nhìn thấy tai nạn trên đường, hù chết rồi."
"Em không sao chứ?"
"Không sao, em đứng xa lắm."
Cừu Lệ thở phào một hơi, không quên dặn dò: "Đi trên đường không cho phép đeo tai nghe."
"Được."
"Cố gắng đi sát sườn đường."
"Ừm."
Ngữ khí của cô gái lúc này dịu dàng, ngoan vô cùng: "Em đều nghe anh."
"Vậy anh ngắt máy trước nhẹ, bên này anh đang bận."
"Đợi chút, Cừu Lệ."
"Buổi tối em đến tìm anh."
"Tối nay?" Cừu Lệ dùng khăn lau mồ hôi khắp mặt, nhìn thời gian ở điện thoại, hỏi: "Đại khái là mấy giờ?"
"Chính là lúc anh tan ca... tan học."
"Anh tan học rất muộn, nếu không, lần sau lại gặp đi."
"Mặc kệ muộn thế nào, em đều đợi anh."
Cừu Lệ cảm thấy bản thân bây giờ quá nhếch nhác, một thân mồ hôi bẩn này, da dẻ còn đen thêm mấy phần, cô gái nhỏ tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng không phải ngốc...
"Tối nay thật sự không tiện, nghe lời, đợi anh dạy thêm xong, lại gặp mặt."
"Không."
Cừu Lệ nghe ngữ khí bướng bỉnh của cô, tựa như có mấy phần ý tứ cáu kỉnh, nhíu mày: "Tại sao nhất định phải đêm nay?"
"Chính là muốn."
"Muốn cái gì?"
"Muốn anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.