Về phần chuyện giữa Tạ Uyên và Khương Vũ, trong trường lại có một số suy đoán vô cơ.
“Tạ Uyên nổi tiếng là tính tình rất tệ, ai cũng không nể mặt, sao lại đối xử tốt với Khương Vũ như thế?”
“Khương Vũ cũng lạ, trước đây chẳng bao giờ thèm tranh giành những chuyện này với Đào An Hinh, sao lần này lại tích cực như vậy?”
“Còn sao nữa, cô ta chia tay với Hoắc Thành rồi, nói không chừng đang tìm mối khác đó. Loại phụ nữ thế này, để ai bao nuôi mà chẳng được.”
“Ôi đệch, ý cậu là, cô ấy và Tạ Uyên… Trời ạ, Tạ Uyên đã bốn mươi mấy tuổi rồi, làm cha cô ấy còn được đó!”
“Bao nuôi còn phải để ý tuổi tác sao? Có tiền là được rồi.”
…
Nam sinh kia nhất thời nhanh miệng, lại không ngờ Cừu Lệ đi ngang qua lại đưa tay bóp chặt cổ cậu ta.
Sự cố bất ngờ xảy ra, khiến cho các bạn học xong quanh vội vàng lùi ra sau.
Cừu Lệ một tay bóp chặt cổ nam sinh, nhấc cậu ta lên, hai chân cách khỏi mặt đất.
Nam sinh kia sống chết nắm lấy tay cậu, cố gắng giãy giụa, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì từ trong đôi con ngươi sâu thẳm của Cừu Lệ, cậu ta nhìn thấy vực sâu chết chóc thoắt ẩn thoắt hiện.
Dường như giây tiếp theo, cậu thật sự có thể bẻ gãy cổ cổ ta.
Không ít học sinh vây quanh nhìn thấy màn này, liền thấp giọng xì xào.
“Sao thế?”
“Không biết nữa, tự nhiên hai người họ lại đánh nhau.”
“Cần nguyên nhân gì chứ, Cừu Lệ chính là kẻ điên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-trong-mong/999586/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.