Ngọc Thuần không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhớ rất rõ mình đang trên đường đến điểm hẹn, sau đó ngủ quên trên xe taxi, đến khi tỉnh giấc cô đã ở nơi này cùng một người xa lạ.
Chưa đợi Ngọc Thuần bình tĩnh hơn, Chi Ái lần nữa mở cửa, đi cùng em ấy là người đàn bà hơn bốn mươi tuổi, tóc dài búi gọn sau đầu, gương mặt có vài nét giống cô.
Bà tiến đến trước mặt Ngọc Thuần, bàn tay dịu dàng gạt đi mấy sợi tóc dính trên trán.
"Thế nào rồi, đâu phải con nít ba tuổi nữa đâu mà dầm mưa hả con nhỏ này. Lần này mẹ cho qua, nếu còn lần sau nữa mẹ sẽ phạt con đấy, biết chưa?"
Ngọc Thuần ngẩn người, cô nhìn người đàn bà xa lạ, miệng mấp máy.
"Mẹ... mẹ sao?"
Danh xưng vừa lạ lẫm vừa thân thuộc này làm trái tim Ngọc Thuần bất giác đập loạn, cô cố điều hòa hơi thở, tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người đàn bà đôn hậu với nếp nhăn ở đuôi mắt và sự lo lắng thấp thỏm của bà ấy, Ngọc Thuần lần nữa rơi vào bế tắc.
Bà nắm tay cô rất chặt, ngón tay run run nhẹ nhàng lướt qua gò má Ngọc Thuần.
"Con có đau đầu không? Hay thấy chỗ nào khó chịu thì nói mẹ nghe nhé, con đổ bệnh làm mẹ lo lắng lắm!"
Mẹ! Từ mà trước kia cô chưa từng được gọi, Ngọc Thuần mồ côi mẹ từ tấm bé, đối với cô mẹ chỉ là hư ảnh thoáng qua trong giấc mơ, không đọng lại chút tình thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624787/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.