"Mẹ... chắc là con nhỏ này dầm mưa xong sau đó bệnh ngu người rồi, mẹ hỏi nó cũng không biết chúng ta là ai đâu."
Ngọc Thuần ngẩng đầu nhìn chàng trai đang tiến vào, anh giữ trên môi nụ cười cợt nhả, dù mới gặp lần đầu Ngọc Thuần đã nhận ra chàng trai trước mắt là người cao ngạo từ tận xương tủy.
"Mở miệng ra là nói mấy câu xui xẻo, em con còn mệt nên mới vậy thôi, con còn nói nữa là mẹ đánh con đấy."
"Con nói sự thật, lớn rồi có phải con nít đâu, khi không dầm mưa làm gì?"
Đôi mắt sâu hun hút của anh ta khóa chặt bóng dáng Ngọc Thuần, mỗi câu chữ như đang ám chỉ điều gì đó.
"Con nói nó ngu người thật mà mẹ không tin. Thích dầm mưa vậy thì ra bến tàu đi, anh cho em tha hồ dầm mưa dãi nắng."
Chàng trai sải bước đến trước mặt Ngọc Thuần, đáy mắt anh ta ánh lên tia gian xảo, bàn tay nhéo mạnh hai má cô.
Ngọc Thuần thấy rất đau, hai má như sắp lìa khỏi khuôn mặt. Cô cắn chặt răng, dùng hết sức đẩy anh ta ra.
"Đau!"
Giọng nói yếu ớt như con mèo nhỏ đáng thương làm bà Tú Huệ đau lòng.
"Đừng bắt nạt em gái con chứ." Bà quay sang nói với Ngọc Thuần: "Thuần à... đây là anh trai con đấy, con nhớ anh không?"
Ngọc Thuần mở to mắt nhìn chàng trai lớn hơn mình vài tuổi. Đây là anh trai của cô sao? Một kẻ bạo lực, ức hiếp em mình.
Ngọc Thuần nhìn từng gương mặt xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624785/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.