Con phố Viên Hạnh xưa nay nổi tiếng bình yên nhất kinh thành vì nó đối diện cửa quan phủ, bất cứ lúc nào quân lính đều có thể ùa ra khi có bạo loạn, vậy mà hôm nay không biết kẻ chán sống nào dám gây rối giữa phố. Hai đám thanh niên cầm gậy gộc xông vào ẩu đả làm liên lụy đến các hàng quán lân cận và người đi đường, trong đó có Ngọc Thuần.
Chẳng hiểu vận số dạo này của cô thế nào cứ ra đường là gặp chuyện xui xẻo, cô kẹt trong đám đông bị người ta ép đến khó thở. Ngọc Thuần cố ý dịch chuyển đôi chút tìm đường ra, thế mà vô tình đụng phải người ta. Cô rối rít xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tên đã mắng cô "tọc mạch".
Ngọc Thuần bĩu môi ghét bỏ ra mặt.
"Đi không được đâu, chật kín đường rồi."
Tên đáng ghét cất tiếng bình thản, giọng nói không mang theo âm sắc nào.
Tiến không được lùi không xong, Ngọc Thuần bức bối trong lòng không sao giải tỏa. Đương lúc tâm tình không vui lại nghe hắn nói tiếp.
"Thấy đánh nhau thì phải tránh xa, đừng quá để ý chuyện người khác thì bản thân không kẹt ở nơi này rồi."
Đây là chửi xéo đúng không? Hắn ta đang chửi xéo mình lo chuyện bao đồng đây mà! Tên đó sao càng lúc càng thấy khó ưa thế này! Đây là do cô muốn sao, mới sáng ra anh Trọng Huấn đã quăng đống hàng vào mặt bảo cô đi giao cho khách, vừa giao xong về đến đây thì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624765/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.