Lúc Ngọc Thuần quay trở về mọi người trong nhà đang nghỉ trưa, cô rón rén đi đường tắt vô tình nhìn thấy hai cô em gái đang cãi nhau.
“Có phải chị sống với mẹ lớn lâu quá, nên quên đi thân phận của mình rồi không? Chị nghĩ mình thật sự là con của bà ta à? Lên mặt vênh váo với tôi thế sao?”
Người nói là Quyển Như, cô ta vỗ mặt chị gái mình, miệng cười châm biếm.
"Thấy tôi thì nên biết né chứ, gặp chị là thấy xui xẻo rồi."
Ngọc Thuần lẳng lặng lắng nghe, cô không vội tiến lên giúp đỡ, Quyển Như từ nhỏ đã không xem ai ra gì, tính tình hống hách đến cha cũng đau đầu vì em ấy.
Một khoảng yên lặng kéo dài, giọng nói the thẻ của Kim Bội được cất lên:
“Em hiểu lầm rồi, chị không hề quên đi gốc gác của chính mình, rằng chị là ai, đến từ đâu. Chị không có ý đồ gì cả, chúng ta là chị em một nhà, sao chị có thể...”
Quyển Như cười phá lên: “Lời của chị nói ai mà tin? Chị đóng kịch giỏi vậy sao không đến trà lâu diễn kịch đi? Con vợ lẽ, người một nhà, ai một nhà với chị chứ?”
Kim Bội uất ức hai mắt đỏ lên, nước mắt chực chờ rơi xuống, cô cúi đầu sợ lúc mình khóc sẽ bị người khác nhìn thấy.
"Nè..."
Ngọc Thuần mạnh mẽ tiến lên chen giữa hai người, cô không thể trơ mắt nhìn em gái trịch thượng bèn ra mặt dạy bảo.
“Con nhỏ này nói gì kỳ cục vậy? Mình là em mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624763/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.