Ngọc Thuần quên mất quán trọ Doãn Kỳ ở đối diện nhà mình, tình nguyện hay không thì cô và anh ta đang đi chung con đường. Doãn Kỳ đương nhiên không lên tiếng, còn Ngọc Thuần thì có. Người ta là ân nhân cứu mạng em gái mình, chẳng ai đối xử với ân nhân bằng thái độ xa cách như cô cả. Sau khi củng cố tâm lý, Ngọc Thuần thở ra một hơi dài, cô khẽ cất lời.
"Anh gì ơi, chẳng hay anh còn nhớ tôi không?"
Trả lời cô là tiếng lá rơi xào xạc, Ngọc Thuần thử hỏi lại lần nữa.
"Anh còn nhớ bé Nhã không? Lần trước anh cứu cô bé tôi chưa kịp cảm ơn anh, lần này tôi định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng."
Vẫn không trả lời, cô nhìn sang phía bên Doãn Kỳ thong dong bước đi, gió đêm thổi lớn khiến Ngọc Thuần sởn da gà.
"À... theo ý anh tôi sẽ mời anh bữa cơm, địa điểm anh chọn, thời gian anh quyết. Được chứ?"
Đến câu thứ ba Ngọc Thuần đã từ bỏ rồi, nghĩ anh ta sẽ chẳng trả lời mình, nào ngờ Doãn Kỳ bất ngờ đồng ý.
"Đương nhiên tôi nhớ rồi, cơm do cô mời nên địa điểm, thời gian theo ý cô."
Có ai trả ơn mà khổ cực như cô không?
"À được rồi. Vậy tôi nên tìm anh thế nào? Lỡ tôi chọn xong địa điểm mà không thấy anh thì sao?"
Doãn Kỳ chỉ tay vào tấm biển quán trọ Hương Xuân sáng rực trên cao, anh điềm nhiên đáp lời: "Muốn tìm tôi thì vào quán trọ lên lầu hai phòng số bảy. Nhớ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624742/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.