Mọi thứ đã được chuẩn bị trước đó, Ngọc Thuần không có gì để làm, cô đành ngồi một bên ngẩng đầu ngắm ánh trăng bạc nơi xa. Một bóng hình tròn trịa trắng muốt đập vào tầm mắt cô, con vật to béo ục ịch bước vào sân, có lẽ do còn nhớ người gặp trước đó, nó đi thẳng về hướng Ngọc Thuần đang ngồi.
Cô vẫy tay gọi nó nhanh đến, khi những ngón tay nhỏ chạm vào lớp lông xù của nó, thứ cảm giác quen thuộc lần nữa hiện lên trong trí nhớ cô, mềm mại như bông.
"Mày đi đâu vậy Chuối, lâu quá không gặp có nhớ chị không?"
Chuối không trả lời chỉ lặng lẽ nhìn cô, Ngọc Thuần thở dài có phần không vừa ý.
"Nhìn chị làm gì hả? Haizzz... tên mày xấu quá đi, chị gọi là ngượng miệng theo, hay để chị đặt cho mày cái tên mới nhé!"
Ngọc Thuần ra sức suy nghĩ, chợt cô véo má Chuối vui thích cười giòn giã.
"Hay gọi là Ngồi Trong Toilet Gào Thét Tên Em đi!"
Ngọc Thuần cười xong lại thấy không hợp lý: "Ấy như vậy mỗi lần gọi mày thì phải kêu Ngồi Trong Toilet Gào Thét Tên Em thì dài quá. Hay mình gọi là Chuối Lạnh Lùng Luôn Lấp Lánh đi, được không?"
Chuối chẳng thèm đoái hoài gì Ngọc Thuần, nó hờ hững nằm trên bãi cỏ non, nhắm mắt ngủ.
Ngọc Thuần thở hắt ra, cô buồn chán lăn viên đá dưới chân, mãi đến lúc sau Cảnh Vũ bước đến bên Ngọc Thuần cất tiếng hỏi:
"Sao nhìn bạn tôi chán thế này, mọi thứ xong rồi chúng ta vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624616/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.