Hai gã đàn ông hiên ngang đi vào, bọn chúng mở đèn sáng trưng, đóng hết cửa để che giấu chuyện xấu bên trong. 
Một trong hai gã lên tiếng trước: “Mày đã trả bao nhiêu tiền cho tụi thằng Xám?” 
Giọng nam khác vang lên, tiếng nói có phần rụt rè: “Anh cứ yên tâm, cái giả phải trả lần này thấp hơn lần trước nửa giá.” 
Tên kia chửi rủa: “Thằng ngu, nó bán cho mày với cái giá rẻ mạt vậy, hàng không phải là mụ già sáu chục tuổi hả?” 
“Anh cứ yên tâm, tụi thằng Xám không treo đầu dê bán thịt chó đâu, bọn nó làm ăn uy tính lắm.” 
Ngọc Thuần lờ mờ thấy hai bóng đen trước mặt, một trong hai thì tay sờ lên mặt cô. Giọng cười đểu cáng của gã đàn ông bật lên trong căn phòng vắng. 
“Cũng được đó, lần này coi như mày giỏi, đợi về tao thưởng thêm.” 
Ngọc Thuần nhíu mày, cô mở choàng mắt, hốt hoảng bật dậy, nhìn hai gã xa lạ trước mắt, cùng bàn tay không yên phận của gã kia, Ngọc Thuần la lên. 
“Các người là ai? Mau bỏ tay ra!” 
Gã đàn ông đã sờ lên mặt cô nhe răng cười, hắn ta cất tiếng khàn khàn. 
“Thằng Xám tìm đâu ra hàng tốt thế, nhưng mà có hơi bẩn nhỉ.” 
Hắn sờ cằm, trầm tư nhìn vào bàn tay dính máu và váy dính bùn của cô. 
Tên kế bên lên tiếng bênh vực: “Bẩn bên ngoài thôi, bên trong sạch là được. Cứ lột bên ngoài ra là sạch mà.” 
Hai gã nhìn nhau cười ha hả. Riêng Ngọc Thuần cô sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624599/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.