Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Cố Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Nàng xoay người lại, ngây ngẩn nhìn Tạ Nghiễn, hắn đã nhấc bước đi về phía nàng.
Một bóng hình bao phủ xuống, che khuất toàn bộ con người nàng, Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt hắn mơ màng, sắc mặt lộ ra một tia nhẫn nhịn mà nàng không tài nào hiểu nổi.
Giọng nàng lí nhí: “Phu quân.”
Sau khi son phấn đã lau đi, trên môi nàng được phủ một lớp mật chi dưỡng môi, gặp hơi nóng liền tan chảy ra, dưới ánh đèn trông óng ả căng mọng. Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn giơ tay, đột nhiên nâng cằm nàng lên, chậm rãi cúi người xuống, Cố Niệm bị ép lùi từng chút một về phía bàn trang điểm sau lưng.
Tấm lưng thanh mảnh khẽ cụng vào mặt gỗ, không đau, nhưng hơi cấn, Cố Niệm khẽ nhíu mày.
Đôi môi óng ả kia tựa như lời nguyền mê hoặc do yêu tinh gieo xuống, yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, cuối cùng lại ghé sát thêm một chút, hương hoa lan xộc vào mũi, hơi thở ấm áp quấn lấy tâm trí hắn, dần dần chiếm cứ lấy chút lý trí cuối cùng.
Hắn vốn chỉ định nếm sơ qua, nhưng khi đôi môi lành lạnh chạm vào sự mềm mại ấy, hắn không kìm được mà muốn nhiều hơn một chút.
Hắn c*n l** kh** m** nàng, nghiền ép, day dưa, lòng bàn tay hắn luồn qua mái tóc mềm mượt của nàng, nâng lấy đầu nàng, đặt xuống là từng nụ hôn dịu dàng mà kiềm chế.
Cố Niệm khẽ run rẩy, tim đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-hoa-ly-tru-tru-dinh/5196917/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.