Cố Niệm giật mình lập tức đứng dậy, nàng mừng rỡ vô cùng nhìn Tạ Nghiễn, nụ cười trên mặt đã không thể che giấu.
“Tiểu, Tiểu hầu gia, ngài… nghỉ ngơi xong rồi sao?” Nàng từ sau bàn sách vòng ra, đi đến trước mặt Tạ Nghiễn, lại ngập ngừng lùi ra xa một chút, lúc này mới dừng bước.
Tạ Nghiễn vóc người cao lớn, gần như che khuất nàng hoàn toàn, cho dù hôm nay hắn chỉ ăn vận như công tử bình thường, lụa là gấm vóc, thần thái tiêu sái, nhưng bọn họ đứng chung một chỗ, sự chênh lệch vóc dáng vẫn rất lớn.
Hắn rũ mắt đánh giá, một bên gò má của nàng vì đè lên khuỷu tay mà hơi ửng hồng, sợi tóc mai bên thái dương dính trên cằm, một sợi vương lại bên khóe môi.
Hắn bỗng nhiên muốn vươn tay giúp nàng gỡ sợi tóc đen kia xuống, năm ngón tay sau lưng hơi siết chặt, cuối cùng vẫn nhịn xuống sự thôi thúc này.
Tạ Nghiễn nói: “Đọc sách mà lười biếng thì thà không đọc còn hơn.”
Cố Niệm sững sờ, vội giải thích: “Không phải!”
Nhưng sau một câu phủ nhận, nàng lại không biết còn có thể biện giải như thế nào nữa, nàng gục lên sách trên bàn ngủ thiếp đi là sự thật, còn vừa đúng lúc bị hắn “bắt tại trận”, có ngụy biện nữa cũng chỉ càng tỏ ra nàng chột dạ và giảo hoạt.
Nàng đành phải nói: “Ta lần sau sẽ không thế nữa…”
Tạ Nghiễn hừ nhẹ một tiếng, liếc qua cuốn “Đại Phàm” quyển thượng, xoay người ngồi lên nhuyễn tháp.
Nguyệt Mai đúng lúc bưng trà nóng tới, nàng ta yên lặng đặt chén trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-hoa-ly-tru-tru-dinh/5196916/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.