Khi tỉnh dậy, Cung Mặc đã về.
Anh đứng dưới nhà sàn ngẩng đầu nhìn tôi: "Đứa bé trong bụng em là cổ thai, không thể bỏ, nhưng có thể dẫn ra ngoài rồi nuôi."
Bởi vì sinh mệnh quá mạnh mẽ nên cổ thai không thể bỏ.
Suy cho cùng nó vẫn là cổ.
Cách của Cung Mặc là lấy máu của bố mẹ, dùng cổ thuật dẫn thai nhi vào cổ đàn, bên trong có sẵn vu dược, khiến thai nhi tưởng rằng nó vẫn còn trong bụng mẹ.
Nó sẽ tự dùng cách của nó lớn lên, không hề đau đớn, cũng sẽ không trở về cơ thể của người mẹ.
Tôi xoa bụng, biết nó thật sự là con của Cung Mặc nhưng đây không phải thời điểm thích hợp!
Buổi chiều hôm đó, Long thất gia giận dữ ngồi trên thềm đá bên dưới nhà sàn hút điếu thuốc, sau đó rầu rĩ bỏ đi.
Bà ngoại không khuyên chúng tôi nữa mà giúp chuẩn bị cổ đàn và nguyên vật liệu.
Tôi và Cung Mặc lấy tóc, móng tay, máu ở đầu mười ngón tay, quần áo hai chúng tôi mặc.
Chúng tôi cùng luộc chín hai quả trứng, giết một con gà và lấy mề tươi ra, sau đó đến chỗ cây hòe đã từng mọc lấy một nắm đất.
Bước cuối cùng là dùng chum đất đi lấy nước suối ở sau Miêu trại về.
Cung Mặc đã có trí nhớ của A La nên có thể tự đưa cổ thai ra ngoài.
Đến đêm, khi trăng lên cao, tự tay anh trộn các nguyên liệu.
Anh nhìn tôi: "Đứa bé đang ở trong bụng em nên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3483981/chuong-10-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.