Nhìn Cố Thành trong hộp gỗ ngồi dậy, tôi đứng hình như bị sét đánh.
1
Nghe tiếng của bố ở đầu bên kia điện thoại hỏi có phải đã có tin tức của tôi rồi không, tôi mới hoàn hồn, vội đáp: "Bố, con không sao, con đang ở nhà tổ của nhà họ Cung, đã báo cảnh sát rồi."
Nghe được giọng của tôi, bố kích động hỏi nhà tổ ở đâu, ông ấy sẽ đến đón.
Từ đầu đến cuối ông không hỏi tôi tại sao lại ở đây, cũng không hỏi tôi đã trải qua chuyện gì, chỉ liên tục an ủi, bảo tôi đừng sợ, mọi việc đã có họ, đừng lo, chỉ cần tôi không sao là được.
Đây mới là người nhà!
Nhưng tôi cũng không biết nhà tổ nhà họ Cung ở đâu, nói với bố đợi cúp máy sẽ gửi định vị bên này qua.
Mà Cung Mặc lúc này thấy Cố Thành hồi sinh, vừa mừng vừa sợ.
Anh không ngừng vỗ lưng Cố Thành, cẩn thận đỡ anh ta ra ngoài, hỏi anh ta có thấy khó chịu chỗ nào không, sau đó giật lấy di động trong tay tôi gọi cho cấp cứu, yêu cầu thêm một chiếc xe tới. Anh còn nói rõ Cố Thành đột ngột qua đời vì một cơn đau tim, bây giờ tỉnh lại, nhất định phải có bác sĩ tim mạch tới.
Tôi dựa vào cửa nhìn Cố Thành vẫn còn yếu ớt ho khan, nhớ đến lời Cung Đại nói anh ta sẽ sống lại vì có huyết mạch kế thừa, theo bản năng che bụng.
Bây giờ Cố Thành sống thật lại rồi, chẳng lẽ tôi sẽ mang thai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3455386/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.