Nắp quan tài cũng đã được đóng lại, tất cả các thủ tục đều đã hoàn thành xong, Diệp Cẩn Ninh được họ đưa vào nhà thiêu xác.
Trong quá trình diễn ra sự việc, Thi Ngôn hoàn toàn như người mất hồn. Ánh mắt mông lung không biết được cuối cùng mình đang nhìn cái gì.
Cô không khóc, không phải vì không muốn mà là không khóc nổi nữa.
Dù có ai hỏi cô cũng không nói không rằng. Cô mệt rồi, kiệt sức rồi...
Diệp Cẩn Ninh trên trời có linh thiêng nếu thấy cô như vậy chắc chắn sẽ đau lòng!
Rốt cuộc là tại vì sao lại đưa người đàn ông của cô đi...
Nếu đó là cái giá bắt buộc để hắn phải trả vậy thì cô không cần, cô không cần hắn phải trả giá! Nếu như vậy khác nào cô cũng đang phải chịu sự trả giá gián tiếp!
“Mẹ ơi.”
Celine đi đến, phong thái y hệt hắn, dù trong mọi tình huống thế nào vẫn bình tĩnh như vậy.
Thi Ngôn khép mắt, còn cô đến cả một chút sự bình tĩnh nhỏ nhoi cũng không có.
Chợt nhớ đến câu chuyện trong giấc mơ kia, Diệp Cẩn Ninh nói muốn cùng cô tạo cả một đội bóng có trai có gái. Bây giờ cô rất muốn như thế, chỉ có điều cô không thể mang thai được nữa, hắn cũng mất rồi...
“Ba Cẩn Ninh nói mẹ là một người phụ nữ rất kiên cường, cho dù có chuyện gì xảy ra mẹ nhất định cũng sẽ vượt qua!”
Con bé đứng đối diện Thi Ngôn, ánh mắt kiên định quật cường nhìn thẳng vào cô, câu nói rõ ràng từng chữ một.
Phải, Diệp Cẩn Ninh đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503315/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.