“Mọi người có thể ra ngoài một chút được không? Tôi... muốn nói chuyện với anh ấy.” 
Chần chừ một lúc, cả ba cùng rời khỏi. Gian phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi cô, và hắn. 
Lúc sáng vẫn còn rất tốt mà, sao bây giờ lại thành ra thế này! 
Diệp Cẩn Ninh đã chết rồi... 
Làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết đây chỉ là trò đùa thôi? 
Hắn chẳng phải rất muốn hành hạ, muốn làm cô khuất phục trước mình ư? Được, bây giờ cô đồng ý, hãy tới đi, la mắng đánh đập cô đi! 
Thi Ngôn ôm chặt lấy hắn, cơ thể đó lạnh lẽo, truyền vào cơ thể cô một luồng khí lạnh đến thấu xương. 
“Trong câu chuyện cổ tích... công chúa ngủ trong rừng, rất lâu, rất lâu không tỉnh. Khi hoàng tử đến và hôn cô thì cuối cùng cô ấy cũng tỉnh rồi. 
Cẩn Ninh, lúc sáng anh nói muốn làm công chúa. Được, anh là công chúa, em là hoàng tử. Vậy thì chỉ cần em hôn là anh sẽ tỉnh đúng không?” 
Cô gượng ngồi dậy vụng về lau hết nước mắt, từ từ khom người xuống hôn vào đôi môi tái nhợt ấy. 
Ngay cả đến đứa trẻ cũng biết đó là câu chuyện không có thật. Cô đúng là rất ngớ ngẩn phải không? 
Lâu vậy rồi, sao hắn vẫn chưa tỉnh... 
Nước mắt rơi lã chã, Thi Ngôn khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tủi thân, ấm ức, đáng thương... 
Cái ôm lúc đó là cái ôm cuối cùng. Câu nói “*Thi Ngôn, anh yêu em*.” cũng là câu nói cuối cùng dành cho cô. 
Tại sao vậy... Trong khi anh đang phải chịu vô vàn sự đau đớn, vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503314/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.