Thi Ngôn lắc đầu nguầy nguậy. Trên đời này thì ra vẫn còn người tự lừa mình dối người giỏi như thế. Diệp Cẩn Ninh đích thực là một ví dụ điển hình.
Hắn không đứng nổi nữa mà ngồi ngay xuống cạnh giường, tay nắm chặt chiếc chăn nhàu nhò.
Cô bước đến khẽ đặt tay lên gương mặt góc cạnh của hắn. “Diệp Cẩn Ninh, tới bệnh viện đi.”
Hắn chỉ cười trừ.
Tới bệnh viện, bây giờ cho dù là cô khuyên cũng không thể lay chuyển được quyết định của hắn.
Nhìn ra ngoài bầu trời sầm tối không khí có chút u ám. Tình trạng Diệp Cẩn Ninh đang dần trở xấu đi.
Cô không muốn hắn chết, nếu hắn chết thì... thì Celine sẽ không còn cha. Cho dù trước giờ cô bé luôn ở với bố mẹ nuôi nhưng mãi mãi sẽ không có thứ gì thay thế được tình máu mủ.
Diệp Cẩn Ninh gục đầu xuống đôi tay Thi Ngôn, hắn mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút...
Cô vẫn giữ nguyên tư thế, để nguyên tay giữ đầu hắn.
Nếu như cô nói vẫn yêu hắn, có được xem như là ngu ngốc lắm không?
“Diệp Cẩn Ninh... anh có yêu tôi không...?”
Thi Ngôn lẩm bẩm đảo mắt ra phía ngoài trời đã đổ cơn mưa nhẹ. Có phải ông trời đang khóc không? Khóc thay tiếng lòng cô!
Mọi ân oán, toan tính hãy để nó qua đi. Cuộc đời một người rất ngắn ngủi, cô chỉ muốn yên bình sống đến những ngày cuối đời, có thể có hắn, có thể không có hắn.
...----------------...
Thời gian ba ngày cũng tới rồi.
Sinh nhật tuổi 27, sinh nhật đầu tiên cô đón lại trong suốt sáu năm hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503305/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.