Diệp Cẩn Ninh vừa nói, vừa cầm tay cô di chuyển trên ngực mình, chỉ dẫn cách làm rất chi tiết.
Mảnh thủy tinh lạnh lẽo nằm trong bàn tay nhỏ run run, nhưng lại nhận được hơi ấm nóng từ bàn tay to lớn của hắn truyền tới.
Thi Ngôn thừa nhận, cô vẫn còn yêu hắn. Dường như trong thế giới của cô, yêu và hận đều tồn tại và nó đã chia thành hai ranh giới nhất định. Khi nào cũng có thể yêu, khi nào cũng có thể hận.
Diệp Cẩn Ninh, đừng chết!
So với Thi Ngôn, cô mất con, mất thanh xuân vì hắn, nhưng mảy may còn ‘cha’, còn ‘chồng’. Còn hắn, mất cả cha lẫn mẹ, chỉ còn mỗi cô.
Quy luật sinh tồn, ranh giới của tình yêu thật sự mỏng manh đến vậy ư?
Thi Ngôn rút tay ra vất mảnh thủy tinh xuống sàn.
Cô hít sâu một hơi lấy hết can đảm, dang rộng vòng tay... thử ôm hắn.
“Xin ông, hãy buông tha cho Diệp Cẩn Ninh của lúc trước, xin ông trả anh ấy về lại cho tôi...”
Cô ôm hắn, cái ôm có chút bất lực, tuyệt vọng.
Diệp Cẩn Ninh chợt nhận thức được dưới lòng bàn chân đau nhói.
Hắn của trước kia? Hắn của trước kia thế nào?
Vòng tay ôm trả lại, thật chặt. Cả cơ thể cô như được nấp trọn vào lòng hắn.
Có lẽ là như thế này?
Cái ôm thật ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn...
Phải, hắn của trước kia vẫn hoàn là hắn của bây giờ. Những thứ hắn đã trao cho cô trước kia, bây giờ cũng có thể. Chỉ là tùy thuộc vào việc người có muốn không.
Hình như là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503303/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.