Lạc Miên vẫn đinh ninh trong lòng Tiêu Duật ăn xong sẽ trúng độc hoặc đau bụng nhưng có điều nàng không nghĩ tới sau khi các tì nữ dọn dẹp hắn vẫn ngồi thản nhiên đọc sách chơi với vũ khí mà thần sắc không hề hấn gì đôi mắt to tròn trong veo nhìn trộm hắn chân mày hơi nhíu lại khó hiểu vô cùng nhưng không biết phải nói sao
-Ngươi đứng núp làm gì vậy? Còn không mau trải giường để bổn vương chuẩn bị nghỉ
-Sao ta phải làm mấy việc đó chứ ngươi giam ta không có nghĩa ta phải làm những việc đó
-“Vậy sao?”
Đột nhiên chiếc lắc tay sáng lên kéo nàng vào bên trong giường khiến nàng trở tay không kịp ngã huỵch xuống nghiến răng hắn chỉ cười lạnh nhìn
-Ngươi bảo không làm mà tại sao ngươi lại nằm trên giường ta?
-Cái tên cặn bã này
Nàng ném cái gối vào chỗ Tiêu Duật đang ngồi trúng vai hắn
-Ngươi tưởng ngươi dùng thủ đoạn này mà ta phải hầu hạ sao quá ảo tưởng rồi đấy
Sát khí dâng trào lên hắn lầm lì tiến lại gần áp sát mặt nàng đột nhiên bên trong hắn lại loạn nhịp nóng rực lên chẳng hiểu sao trong mắt hắn nàng trước mặt lại xinh đẹp mang vẻ đẹp kiều diễm đến vậy
-“…”
Chẳng hiểu nguyên do gì nàng lại đẹp tuyệt trần đến vậy khiến hắn chỉ muốn có được nàng khoảng cách hai người gần đến nỗi hai chiếc mũi gần chạm nhau chiếc mũi thanh tú của nàng,hàng chân mày đen nâu như sơn thuỷ hoạ tiên,đôi môi đỏ mềm mại đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-sinh-nhuy-tinh/3647823/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.