Hắn quay ngoắt rời đi để lại nàng chơ vơ một chỗ vũ khí móng tay bị người ta cắt sạch hơn nữa còn bị giam lỏng khai thác nội lực Lạc Miên có chút nhớ nhà nhớ lời ngoại dạy nhưng bây giờ nàng ở nơi quỷ dị chỉ cần một chút sơ suất mất mạng như chơi đang ngồi mơ hồ có tiếng mở cửa phát đến y chạy vội núp sau cột đá
-Hể sao hôm nay Chủ Nhân ăn hết không chừa lại gì thế này?
-Lẽ nào Ngài ấy đói bụng sao trưa nay đồ ăn cũng có ít đâu nhỉ?
Nàng lấp ló đứng sau nghe lén mấy tì nữ nói về thức ăn rồi tản đi nghe nói họ cũng đang thuận tiện đến Hồng Lâu Cung nàng biến thành mèo nhỏ lẽo đẽo phía sau họ
/Cộc..cộc/
-Ai thế?
-Chúng thuộc hạ mang đồ đến cho Tế Tư!
Trành Yển bước ra mở cửa mấy tì nữ mang cỏ vào rồi rời đi Trành Yển phát hiện mèo nhỏ đang lang thang gần đó vung tay kéo mèo vào
-Meow!
-Lạc Miên cô làm gì ở đây vậy? Chẳng phải cô đang phục vụ Chủ Nhân sao? Sao đột nhiên theo bọn họ đến đây rồi?
Nàng mới biến lại đi loanh quanh rồi đáp
-Đúng là ta có phục vụ hắn nhưng hắn lại quay ngoắt rời đi thậm chí còn không biết thương hoa tiếc ngọc
-Thương hoa tiếc ngọc? Cô nói chủ nhân không biết sao?
-Chứ sao nữa hắn treo ngược ta trên xà đu để cái tên Khuyển Cầm và Tường Phi nhìn thấy thật là xấu hổ chết đi được
Trành Yển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-sinh-nhuy-tinh/3647822/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.