Chương trước
Chương sau
Editor: Hạ Diên

Quỷ khách bên bờ chỉ còn vài kẻ, ta cũng liền nghỉ ngơi. Nước Tam Đồ Xuyên rất trong, so với lăng kính tốt nhất thế gian còn trong hơn. Dù cho nó tồn tại địa phủ sắc trời vĩnh viễn tối mờ, cũng có thể thỉnh thoảng thoáng hiện ra sóng nhỏ.

Ta quỳ gối bên bờ, nhìn một con quỷ tái nhợt trong Tam Đồ Xuyên chẳng hề nhúc nhích, ta không biết y đang nghĩ gì, có lẽ là đang suy tư bi hoan ly hợp, yêu hận khó cầu lúc y làm người.

Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm: “Ngươi nhìn gì vậy?” Thanh âm rất quen, nhưng ta không nhớ ra được. Ta quay đầu lại, nhìn nơi phát ra thanh âm. Hắc bào đẹp đẽ quý giá, đường viền kim tuyến thêu hoa văn. Hắn hỏi ta? Ta đang nhìn cái gì? Ngay cả ta cũng không rõ, sao có thể trả lời hắn?

Hắc y không biết là quỷ hay là thần linh. Hắn thấy ta chỉ nhìn hắn mà không đáp lời, dường như cũng chẳng lưu tâm, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh ta, kéo vạt áo lên, sau đó ngồi xuống, giống như muốn xem ta đang nhìn thứ gì. Vì vậy, ta liền quay đầu nhìn Tam Đồ Xuyên, để hắn nhìn một con quỷ lãnh đạm chẳng còn sinh khí.

Tam Đồ Xuyên tĩnh lặng, không tới thời gian nửa chum trà, hắn mỉm cười, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, hắn nói: “Mạnh Đàm Khê, ngươi ngồi đây nhìn hồi lâu thì ra lại là nhìn ngươi? Này có gì đẹp đâu?”

Ta không đáp. Đúng đấy, này có gì đẹp đâu? Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch mà suy nghĩ, lại quên nói cho hắn biết “Ta không phải Mạnh Đàm Khê”, cũng quên mất thói quen hỏi hắn một câu “Mạnh Đàm Khê? Là ai?”. Ta chỉ mải mê suy nghĩ, đến tột cùng thì ta đang nhìn cái gì, ta đang nhìn cái gì?

“Ta dường như nhìn thấy một con quỷ xiêm y đỏ thẫm đi tới, gương mặt mơ hồ. Ta muốn nhìn rõ. Trong hư hư ảo ảo, ta thấy mắt trái của hắn có một nốt như có như không… Một nốt…” Ta nghĩ ngợi, sau đó khẳng định nói, “Một nốt chu sa, hoặc là một chút son.”

Ngón tay ta chỉ vào mặt sông, nơi con quỷ kia vừa tồn tại, nói với hắc y nhân: “Ta muốn nhìn rõ xem một điểm ở khóe mắt hắn là thứ gì.”

Hắc y nhân sững sờ, hắn nhìn ta chằm chằm, nghi hoặc trong mắt chuyển thành ý cười, sau đó bật cười thành tiếng, “Ha ha ha….”, cười đến không dừng lại được. Ngả ngả nghiêng nghiêng nhưng lại không mất đi nửa phần khí độ phong hoa vốn có, nếu thật sự mà nói, thứ thay đổi chỉ là hai phần vương giả uy nghiêm thành hai phần phong lưu bất kham. Ta bình tĩnh nhìn hắn cười, tuyệt không cảm thấy có điểm gì buồn cười cả. Bình tĩnh, yên lặng như nước hồ không có sóng gợn.

“Mạnh Đàm Khê.” Hắn thật giống như dùng hết sức lực để cười, ngay cả khóe mắt, đuôi lông mày cũng tràn đầy ý cười, ta bị hắn mỉm cười đánh giá, cũng thuận theo hắn. Hắn còn cảm thấy không đủ, liền nâng cằm ta lên, nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu, sau đó, hắn ngưng cười, trong mắt từng điểm từng điểm trở nên cô quạnh. Giọng hắn mang đầy phiền muộn: “Ngươi và Đàm Thanh thật sự là giống nhau như đúc.” Hắn nói như vậy, ta muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác cái gì.

“Thứ kém duy nhất cũng chỉ là chu sa chí kia.” Hắn nói, tâm tình phun trào trong mắt, rồi lại tiếp lời, “Ngươi muốn nhìn điểm chu sa ở khóe mắt hồng y quỷ kia, ta thật ra đã thấy qua. Chỉ là, chu sa cũng tốt, son cũng tốt, đều không đáng kể, không bằng ta tặng ngươi một nét bút.”

Tặng ta một nét bút? Tặng ta nét bút gì? Ta chỉ thấy chiếc tay trên cằm khẽ động, dư quang mơ hồ, dường như ta nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài của hắn. Sau đó, khóe mắt ta đột nhiên nóng lên, ngón tay hắn mang theo chất lỏng sền sệt khẽ chạm vào da.

Kẻ trước mặt không biết là thần linh hay là quỷ, ta nghĩ dáng dấp hắn như vậy chính là quỷ, nhưng hắn xưng thần cũng không sai. Đầu ngón tay hắn ấn lên khóe mắt ta, một khắc kia, ta thấy ánh mắt của hắn, nghiêm túc mà chăm chú.

Ta không biết phải hình dung ánh mắt bách chuyển thiên hồi kia như nào, một đôi mắt ôn nhu triền miên ẩn sâu vô tận, ta đột nhiên nhớ lại một vị thần tiên phong lưu thiên hạ ngăn ta đưa quỷ tới Luân Hồi lộ. Thật kỳ lạ, vì sao ta đột nhiên có trí nhớ?

“Được rồi, ngươi nhìn xem, đây có phải dáng dấp của con quỷ mà ngươi muốn nhìn không?” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt. Ta thấy trong đáy mắt hắn dường như có một vò rượu mai mang theo chí hàn mãnh liệt, dưới năm tháng ấp ủ dần thu liễm hàn khí, toả ra hương thơm tinh khiết, không tới một chén đã có thể đoạt mạng người.

Một ngàn năm, hẳn là cực kỳ lâu đi. Ta bất động thanh sắc nhìn Tam Đồ xuyên, thứ gì cũng không biết.

Một lát sau, ta nghi hoặc. Con quỷ dưới nước này là ai? Ta nhìn chằm chằm con quỷ dưới mặt nước, im lặng không nói.

Ta không biết ta có thể nói gì, con quỷ kia vốn dĩ là bình thường tới nỗi ném y vào một đám người còn không nhận ra, nhưng có thêm một điểm máu tươi, y muốn tầm thường cũng không được. Ta nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc xác định, con quỷ kia không thay đổi, dù có vẽ thêm vài nốt đỏ cũng vẫn là kẻ chẳng thể tìm nổi trong biển người mênh mông.

Hắc y thần ở một bên, dường như hết sức hài lòng với một nét bút này, hắn hỏi ta: “Có thích không?”

Ta không lên tiếng, tâm lại yên lặng trả lời: “Ta, ta không thích. Không thích chút nào.” Ta cúi đầu tìm kiếm, nhìn một khối ướt đẫm bên chân tựa hồ không tồi. Ta duỗi tay cầm nó lên, rất sắc bén. Ta lại nhìn cái bóng trong nước một chút, tay nắm chặt tảng đá kia, dùng sức rạch một đường ở khóe mắt. Trong nháy mắt, vết thương dài chừng ba tấc lập tức huỷ đi điểm đỏ tươi kia, lại có một chất lỏng màu đỏ từ vết thương tuôn ra, trong chốc lát liền khiến mặt trái của ta ẩm ướt.

Khóe mắt rất đau, nhưng ta lại cảm thấy rất sảng khoái. Ta đã quên cười vui vẻ là tư vị gì. Vì thế, ta chỉ có thể cong môi, quay lại nhìn vị thần tiên đã bị động tác của ta làm cho kinh sợ, ta nới với hắn: “Quỷ mặc hồng y, điểm chu sa ta nhìn thấy, đánh chết ta cũng cảm thấy nốt chu sa kia dễ nhìn, nhưng con quỷ này vẫn chẳng có chỗ nào thay đổi.”

Ngươi sẽ nhận sai sao? Vì sao ngươi nhìn ta lại nghĩ đến y? Ta trộm hỏi lòng, như một hài tử đem trân bảo của mình cất kỹ, len lén che giấu chìa khóa mở ra hộp trân bảo, không dám để người ta nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch. Buồn cười chính là, chính ta cũng không biết ta đang hỏi ai.

“Ngươi đang nói lời ngu ngốc.” Hắc y nhân như bị ta chọc giận, hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm ta. Sau một khắc, hắn liền thả lỏng, có lẽ là phát hiện mình quá dùng sức, nắm tới nỗi cằm ta cũng muốn biến dạng. Máu thuận theo mặt ta rơi xuống, không cẩn thận rơi lên tay hắn. Máu quỷ nguội lạnh, ta cảm thấy mặt trái vừa đau vừa lạnh, nhớp nhúa khó chịu. Ta nghĩ nhất định là rất xấu, rất khó coi.

Thế nhưng hắn lại cứ nhìn chằm chằm ta hồi lâu. Ta có thể thấy lửa giận trong mắt hắn từng chút từng chút tắt đi. Cuối cùng, hắn chỉ mím môi, nhấc ngón tay vừa điểm chu sa lên mặt ta nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương kia. Mặt ta vừa tê vừa ngứa, nhưng lại không quá đau đớn.

“Ngươi không thích, cùng lắm thì ngươi lau đi, tổn thương mặt mình làm gì. Vốn dĩ đã không dễ nhìn, bây giờ có thêm một vết sẹo càng không vừa mắt. Ngươi từ bao giờ lại tùy hứng cực đoan như vậy.”

Người trước mắt, là kẻ dễ dàng bị dăm ba câu của ta làm cho tức giận, không biết vì sao lại nhìn chằm chằm hai mắt ta, hơn nửa nộ khí đều yên tĩnh mà tiêu tán mất.

Lại như vậy! Lúc nào cũng như vậy! Ngươi rốt cuộc là đang nói chuyện với ai!

Ta bỗng nói ra một câu ta luôn giấu trong lòng: “Ta là ta, y là y.”

Là ngươi không nhận ra đúng không? Đem thứ thuộc về y không cẩn thận đưa cho ta. Nhưng ta vẫn là ta. Ta ra sao cũng không thể biến thành y. Ta, cũng không muốn biến thành y.

Thần tiên nghe xong liền sững sờ, thu tay về. Giống như không hiểu, lại như minh bạch mà chẳng biết đáp lại như nào. Ta sờ sờ mặt, vết thương đã khép lại, dường như ngay cả máu cũng không còn một giọt.

Ta mới nói gì? Ta không rõ lắm.

Chỉ là, ta đột nhiên thấy rõ, ánh mắt của thần tiên thật sự không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.