Editor: Hạ Diên
Quỷ khách bên bờ chỉ còn vài kẻ, ta cũng liền nghỉ ngơi. Nước Tam Đồ Xuyên rất trong, so với lăng kính tốt nhất thế gian còn trong hơn. Dù cho nó tồn tại địa phủ sắc trời vĩnh viễn tối mờ, cũng có thể thỉnh thoảng thoáng hiện ra sóng nhỏ.
Ta quỳ gối bên bờ, nhìn một con quỷ tái nhợt trong Tam Đồ Xuyên chẳng hề nhúc nhích, ta không biết y đang nghĩ gì, có lẽ là đang suy tư bi hoan ly hợp, yêu hận khó cầu lúc y làm người.
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm: “Ngươi nhìn gì vậy?” Thanh âm rất quen, nhưng ta không nhớ ra được. Ta quay đầu lại, nhìn nơi phát ra thanh âm. Hắc bào đẹp đẽ quý giá, đường viền kim tuyến thêu hoa văn. Hắn hỏi ta? Ta đang nhìn cái gì? Ngay cả ta cũng không rõ, sao có thể trả lời hắn?
Hắc y không biết là quỷ hay là thần linh. Hắn thấy ta chỉ nhìn hắn mà không đáp lời, dường như cũng chẳng lưu tâm, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh ta, kéo vạt áo lên, sau đó ngồi xuống, giống như muốn xem ta đang nhìn thứ gì. Vì vậy, ta liền quay đầu nhìn Tam Đồ Xuyên, để hắn nhìn một con quỷ lãnh đạm chẳng còn sinh khí.
Tam Đồ Xuyên tĩnh lặng, không tới thời gian nửa chum trà, hắn mỉm cười, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, hắn nói: “Mạnh Đàm Khê, ngươi ngồi đây nhìn hồi lâu thì ra lại là nhìn ngươi? Này có gì đẹp đâu?”
Ta không đáp. Đúng đấy, này có gì đẹp đâu? Ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-loi-than/2436019/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.