Editor: Hạ Diên
Soa lão quỷ ngửa đầu, nhìn bầu trời quỷ giới vĩnh viễn tối tăm âm trầm, lại quay đầu nhìn bóng xám dần biến mất trong mơ hồ. Hài tử tốt như vậy, vì sao ông trời lại bạc đãi y như thế. Soa lão quỷ thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại. Lão bỗng nhớ lại rất nhiều rất nhiều năm trước, hài tử kia một thân hồng y như lửa, so với lửa chiếu đường ở Minh giới còn muốn nóng hơn.
Nóng bỏng mãnh liệt. Như một đám củi trong lửa cố chấp thiêu đốt.
Người mặc hôn phục mà chết tuy không nhiều, nhưng Soa lão quỷ đã gặp không ít. Thế nhưng, giống như hài tử kia quả thực là hiếm thấy.
Y một thân cát phục đỏ thẫm. Yên lặng đứng ở đầu cầu Nại Hà, dùng đôi mắt trong suốt như Tam Đồ xuyên nhìn đám quỷ đi qua. Không khóc không nháo, không nói không cam lòng, không nói nhân sinh oán khổ. Cứ cô đơn, yên tĩnh đứng đó.
Soa lão quỷ cũng tốt, Mạnh Bà cũng tốt. Trên đường luân hồi không biết có bao nhiêu năm tháng, dạng quỷ nào mà chưa từng thấy. Nói dư nguyện chưa xong không chịu đầu thai, nguyện cho nhân sinh khổ đau ngắn ngủi, không cam lòng làm mệnh hoàng tuyền, còn có người yêu chờ ở dương gian không muốn uống Mạnh Bà thang quên đi tất cả. Một khóc hai nháo, nói mình phải đòi công đạo. Cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ chờ mấy trăm năm liền chạy đi luân hồi, một lần nữa làm người.
Mạnh Bà bưng một chén nước có thể khiến quỷ hồn quên tất cả mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-loi-than/2436010/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.