Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như tôi nghe thấy hệ thống vang lên một tiếng chúc mừng.
Khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn còn chút mơ hồ.
Hệ thống nói với tôi rằng, ngay khoảnh khắc tôi bất tỉnh, tôi đã thành công chinh phục được Tưởng Dụ.
Lần cuối cùng, chưa đầy một năm, mọi thứ như một giấc mơ đẹp.
“Ký chủ, chúc mừng cô.”
Giọng nói của hệ thống mang theo một chút vui mừng hiếm hoi.
“Bây giờ cô có thể thực hiện tâm nguyện của mình rồi.”
Hệ thống nói rằng, vào ngày tôi hôn mê bất tỉnh, Tưởng Dụ như phát điên, ôm tôi chạy ra ngoài.
Nếu không có mấy cấp dưới kịp thời ngăn lại và đưa tôi vào bệnh viện, có lẽ anh cũng đã vào ICU vì tim chịu quá nhiều áp lực trong một thời gian ngắn.
“Ký chủ, nếu không có một trái tim phù hợp để tiến hành phẫu thuật, Tưởng Dụ chỉ còn sống được hai năm nữa thôi.”
Hệ thống muốn tôi suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.
Lựa chọn của tôi là gì? Để Tưởng Dụ có được trái tim phù hợp và sống tiếp, hay là để Thẩm Cẩn Ngôn tỉnh lại.
“Hệ thống, vì sao lại nghĩ rằng tôi cần phải suy xét thêm?”
Tôi cảm thấy khó hiểu, thậm chí có chút buồn cười.
“Tôi chấp nhận mọi tủi thân, uất ức để chinh phục cho được Tưởng Dụ, chỉ vì muốn Cẩn Ngôn tỉnh lại.”
“Từ đầu đến cuối, Cẩn Ngôn luôn là lựa chọn duy nhất của tôi.”
“An Nhiên, lấy đi.”
Tưởng Dụ đưa cho tôi một quả táo đã được gọt vỏ nhưng trông rất lồi lõm.
Có thể thấy rõ, là một cậu chủ sống trong nhung lụa từ nhỏ, anh chẳng hề có kinh nghiệm chăm sóc ai.
Tôi ghét bỏ xua tay, một lần nữa bày tỏ rằng tôi không cần anh phải bận tâm.
Vai Tưởng Dụ hơi rũ xuống, vẻ mặt trở nên u ám.
“An Nhiên, xin lỗi. Sau này, anh sẽ không khiến em phải lo lắng nữa.”
Tôi từng nói với anh rằng, nếu anh có chuyện gì, tôi cũng không sống nổi.
Lúc đó, Tưởng Dụ đã hứa sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Nhưng bây giờ, bởi vì một con tin mà anh lại phá vỡ lời hứa đó.
Tôi rút tay về, nhàn nhạt nói một câu:
“Tùy anh.”
Dù sao, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
Bây giờ, cho dù Tưởng Dụ có làm gì đi nữa, cũng không còn liên quan đến tôi.
Đó là lời thật lòng, nhưng Tưởng Dụ lại nghĩ tôi đang giận dỗi.
Anh cố gắng tìm đề tài để trò chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn duy trì thái độ lạnh lùng.
Cho đến khi anh bất ngờ nhắc đến Cẩn Ngôn, người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
“An Nhiên, anh họ của anh đã tỉnh lại rồi. Bác sĩ nói đó là một kỳ tích.”
“Thật ra Lâm Tịch đã thích anh họ của anh nhiều năm rồi, lần này khi thấy anh họ anh tỉnh lại, cô ấy đã khóc rất nhiều.”
Tôi nghĩ, có lẽ Tưởng Dụ muốn phủi sạch mối quan hệ giữa anh và Lâm Tịch trước mặt tôi.
Nhưng tôi chỉ cười nhạt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi, không muốn nói gì thêm.
Tôi vẫn nhớ, trước đây tôi từng có lần vì Lâm Tịch mà ghen tuông quá độ, nửa đùa nửa thật nói với Cẩn Ngôn: “Anh đúng là có phúc thật, được cả hai đàn em yêu thích.”
“Nhiễm Nhiễm, hai việc không giống nhau.”
Tôi không thể quên được ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Cẩn Ngôn khi ấy.
Anh nói: “Em là người mà đời này, anh đã được định sẵn là sẽ yêu. Chỉ có một mình em, trong vai trò một đàn em, đã từ từ bước vào cuộc đời anh.”
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chúng tôi chỉ có đối phương mà thôi.
Tôi là Tô Nhiễm Nhiễm, người tôi yêu là Thẩm Cẩn Ngôn.
Chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm, cho đến khi một vụ tai nạn xe cộ xảy ra, khiến chúng tôi bị chia cách giữa sự sống và cái chết.
Nhưng giờ đây, tôi là Tiêu An Nhiên, là vợ hợp pháp trên danh nghĩa... của em họ Thẩm Cẩn Ngôn.
Vào ngày xuất viện, tôi đến nhà hàng mà Tưởng Dụ đã hẹn trước.
Anh nói rằng đã chuẩn bị một bất ngờ cho tôi, và tôi cũng có điều muốn nói với anh.
Nhưng tôi không ngờ, Tưởng Dụ lại lỡ hẹn một lần nữa, và lại vì Lâm Tịch.
Qua điện thoại, anh liên tục giải thích: “Lâm Tịch bị Cẩn Ngôn từ chối, tâm trạng cô ấy tệ lắm. Cô ấy uống say trong quán bar, ồn ào muốn tự sát.”
“An Nhiên, chờ anh đưa Lâm Tịch về nhà xong, anh sẽ đến ngay!”
Giọng anh vừa xin lỗi vừa vội vàng, như thể muốn tôi thông cảm.
Tôi vẫn nhớ điều mình chưa kịp nói, chỉ đành nhẫn nhịn và chờ đợi.
Đêm ấy, vào khoảng 10 giờ, pháo hoa bất ngờ rực sáng trên bầu trời.
Người phục vụ nói rằng đó là món quà Tưởng Dụ chuẩn bị riêng cho tôi.
Tôi nhìn ghế trống đối diện, không nói gì, chỉ cảm thấy tình huống này thật châm biếm.
Tôi thở dài, chuẩn bị về nhà ngủ.
Trước khi đi, tôi gọi điện cho Tưởng Dụ.
Nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“An Nhiên à? Là tôi, Lâm Tịch.”
Giọng cô ta trong trẻo, nhẹ nhàng, không hề giống người vừa say rượu.
“Tưởng Dụ đang tắm, nếu cô cần gấp, tôi sẽ mang điện thoại vào cho anh ấy.”
Lời nói nghe có vẻ đầy thiện ý, nhưng giữa những câu chữ lại toát lên sự thân mật kỳ lạ.
Tôi bật cười, giọng không che giấu sự mỉa mai:
“Không cần đâu, nếu cô muốn tắm uyên ương với Tưởng Dụ, cũng không cần viện lý do.”
Lâm Tịch bị Cẩn Ngôn từ chối, thế là liền tìm cách dùng tôi làm công cụ để cân bằng cảm xúc.
Nhưng cô ta không biết rằng, cho dù bây giờ cô ta và Tưởng Dụ có làm gì đi nữa, tôi cũng chẳng bận tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]