🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vào lần chinh phục thứ mười của tôi, lần đầu tiên Tưởng Dụ chủ động hôn tôi.

 

Sau đó Tưởng Dụ lên tiếng giải thích, bởi vì trời mưa lớn khiến anh bất an.

 

Không màng đến sự giữ chân của Lâm Tịch, anh đội mưa trở về để tìm tôi.

 

“May mà tôi đến kịp đấy, nếu không, đến bây giờ em vẫn còn đang ngồi dưới mưa tự hành hạ mình!”

 

Lời anh như trách móc, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự đau lòng.

 

Nghe vậy, tôi chỉ miễn cưỡng đáp lời cảm ơn, rồi lại rơi vào im lặng.

 

Kể từ khi tôi tránh nụ hôn của Tưởng Dụ, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên kỳ lạ.

 

Đây là lần đầu tiên anh vì tôi mà rời bỏ Lâm Tịch.

 

Rõ ràng tôi nên cảm thấy hạnh phúc.

 

Nhưng nụ hôn vừa rồi lại khiến tôi bối rối không thôi.

 

Tôi không biết, còn bao lâu nữa tôi mới có thể hoàn thành việc chinh phục Tưởng Dụ.

 

Càng hoảng loạn, tôi càng sợ rằng trong quá trình này, Tưởng Dụ có thể làm điều gì đó khiến tôi không thể chống đỡ.

 

Lần chinh phục này tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều so với trước đây.

 

Nhưng tôi lại bắt đầu rơi vào một vòng luẩn quẩn.

 

Tôi muốn mau chóng hoàn thành việc chinh phục Tưởng Dụ,

 

Nhưng lại không thể chịu nổi ý nghĩ có khả năng sẽ xảy ra những hành vi thân mật giữa chúng tôi.

 

May mắn thay, gần đây Tưởng Dụ bận công tác liên tục, không còn nhiều thời gian để quan tâm đến tôi.

 

Cho dù trong lòng tôi cảm thấy rối bời, nhưng vẫn trải qua vài tháng yên ổn.

 

Cho đến một ngày, ác mộng từ kiếp trước bất ngờ tái hiện.

 

Giống như hai năm trước, Lâm Tịch lại rơi vào tay bọn bắt cóc.

 

Và như cũ, điều kiện trao đổi con tin của chúng là phải dùng tôi để thay thế cô ta.

 

Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Tưởng Dụ.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

 

Anh bước tới, ôm chặt lấy tôi.

 

Cơ thể anh không ngừng run rẩy.

 

“Thật xin lỗi, An Nhiên...”

 



Môi anh khẽ lướt qua tai tôi, để lại lời thì thầm đầy đau xót:

 

“Tha lỗi cho tôi...”

 

Trong giây phút đó, cảm giác tuyệt vọng sâu thẳm xâm chiếm lấy tôi.

 

Mấy cấp dưới của Tưởng Dụ giống như kiếp trước, ghì chặt vai tôi, không cho tôi cử động.

 

Tôi biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.

 

Tôi cần phải đánh cược.

 

Tôi hiểu Tưởng Dụ, anh luôn dễ mềm lòng.

 

Trong lúc tôi đang định quỳ xuống cầu xin Tưởng Dụ thì cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi.

 

Tôi tròn mắt nhìn Tưởng Dụ quay người, giơ cao hai tay, bước từng bước về phía bọn bắt cóc.

 

“Tôi là chủ tịch của Tập đoàn Tưởng Thị, giá trị của tôi cao hơn bất cứ người nào khác.”

 

Lời nói của anh khiến bọn bắt cóc động lòng.

 

Chúng bắt đầu chỉa s.ú.n.g thúc giục anh, ép anh di chuyển nhanh hơn.

 

Tôi sững sờ, não bộ như ngừng hoạt động, chỉ còn một giọng nói vang lên trong đầu: “Tưởng Dụ, anh không thể xảy ra chuyện!”

 

Tôi điên cuồng giãy giụa, bất chấp tất cả để lao tới.

 

Nhưng mấy tên cấp dưới của anh vẫn gắt gao giữ chặt tôi lại.

 

“Tưởng Dụ! Quay lại đi! Quay lại!!”

 

Tôi tuyệt vọng khuỵu gối xuống, tầm mắt mờ dần.

 

Tôi lớn tiếng gào khóc, muốn nói với anh rằng bọn bắt cóc có b.o.m trên người.

 

Nhưng hệ thống đã chặn mất giọng nói của tôi.

 

Lâm Tịch vẫn khóc lóc, không ngừng thúc giục Tưởng Dụ cứu cô ta.

 

Tưởng Dụ khựng lại, lần đầu tiên quay đầu về phía tôi.

 

Ánh mắt anh nhìn tôi sâu thẳm, đầy quyết tâm.

 

Anh mấp máy môi, như muốn nói với tôi: “Đừng lo lắng.”

 

Tôi liều mạng lắc đầu, bất lực nhìn bọn bắt cóc đẩy Lâm Tịch ra ngoài.

 

Khẩu s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào trán Tưởng Dụ.

 

“Đoàng!”

 



Tiếng s.ú.n.g vang lên, m.á.u b.ắ.n tung tóe, vẽ thành một bức tranh kinh hoàng giữa không trung.

 

“A!”

 

Lâm Tịch hét lên chói tai, sau đó nhanh chóng ngất đi.

 

Tưởng Dụ đứng đó, mặt anh dính đầy máu.

 

Dưới chân anh, tên bắt cóc đã gục xuống, bị b.ắ.n chết.

 

Cuối cùng mấy tên cấp dưới cũng buông tôi ra, nhưng hai chân tôi đã mềm nhũn, không thể đi nổi.

 

Tôi nhìn thấy họ bế Lâm Tịch đi, còn Tưởng Dụ không dừng lại, lập tức lao về phía tôi.

 

“Không sao rồi, An Nhiên, không còn chuyện gì nữa rồi.”

 

Anh ôm chặt tôi vào lòng, không ngừng vỗ nhẹ lưng tôi, cố gắng trấn an.

 

Cơ thể tôi run rẩy không ngừng.

 

Tôi giơ tay, nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt anh.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi dồn hết sức lực, tát anh một cái thật mạnh!

 

“Tưởng Dụ!”

 

Tôi tức giận gầm lên: “Trong lòng anh, chỉ có mạng sống của Lâm Tịch là quan trọng đúng không!?”

 

“Còn những người khác? Họ c.h.ế.t đi chẳng sao đúng không?”

 

Tưởng Dụ lặng người, không phản kháng.

 

Anh biết mình sai, chỉ không ngừng nói lời xin lỗi.

 

Chỉ một chút nữa thôi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn toàn thất bại.

 

Hình ảnh chín lần c.h.ế.t thảm trước đó bất chợt ùa về.

 

Nhớ đến hành động vừa rồi của Tưởng Dụ, anh bất chấp mạng sống của mình.

 

Những cảm xúc cũ mới trộn lẫn, bùng nổ trong lòng tôi.

 

Dưới cơn tức giận, m.á.u trong người tôi dâng lên, rồi bất chợt phun thẳng vào mặt anh.

 

Tôi thấy ánh mắt kinh hoàng của Tưởng Dụ, đôi mắt anh mở to đầy sợ hãi.

 

“An Nhiên! An Nhiên!”

 

Anh gắt gao giữ lấy tôi, tuyệt vọng gọi tên tôi.

 

Nhưng tôi chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, ý thức dần tan biến.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.