Hôm đó, bởi vì hoảng sợ, Lâm Tịch đã lên cơn suyễn, được đưa vào bệnh viện cùng với tôi.
Nhưng Tưởng Dụ chỉ ghé qua nhìn tôi một lần, rồi dành toàn bộ thời gian ở bên Lâm Tịch.
Mẹ tôi vô cùng căm phẫn và bất bình, hỏi tôi với ánh mắt nghiêm nghị:
“Con nhất định phải cưới Tưởng Dụ sao? Không còn ai khác để con cưới nữa à?”
“Mẹ, nếu Tưởng Dụ có chuyện gì, con cũng không sống nổi nữa.”
Tôi đáp, giọng điệu vô cùng bất lực, nhưng đó là lời thật lòng.
Không ngờ, Tưởng Dụ vừa bước vào đã nghe thấy toàn bộ.
Anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, xen lẫn chút buồn bã và mơ hồ.
Anh nói lời cảm ơn, kèm theo một câu xin lỗi:
“Tiêu An Nhiên Tịch Tịch còn chưa khỏe, nên không thể tự mình đến cảm ơn em.”
Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Dụ lại thản nhiên nói thêm một câu, như thể Lâm Tịch mới là người bị thương nặng nhất.
Tôi chỉ nhún vai, chẳng muốn đôi co, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô ta.
Bác sĩ dặn rằng tình trạng của tôi hiện không ổn định cho lắm, cần có người túc trực bên cạnh.
Có lẽ vì muốn báo đáp ơn cứu mạng, Tưởng Dụ tình nguyện ở lại chăm sóc tôi.
Nhưng chỉ được một lát, anh nhận được cuộc gọi từ Lâm Tịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lua-hoang-hon/3744107/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.