🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì muốn cứu người trong lòng, tôi bị biến thành con tin trong tay bọn bắt cóc.

 

Tưởng Dụ lên tiếng trấn an tôi, nói rằng tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đã vào vị trí, tôi sẽ không gặp nguy hiểm.

 

Nhưng anh không hề biết, chỉ 5 phút nữa thôi, bọn chúng sẽ kích hoạt quả b.o.m trên người tôi.

 

Đến lúc đó, tôi và bọn chúng sẽ cùng nhau tan thành tro bụi.

 

01.

 

Bọn bắt cóc chĩa s.ú.n.g vào đầu tôi, ép tôi nhường đường để chúng đẩy Lâm Tịch sang phía Tưởng Dụ.

 

Tôi nhìn thấy anh vội vàng kiểm tra Lâm Tịch, ánh mắt lo lắng xen lẫn căng thẳng.

 

Sau đó anh thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm chặt cô ta vào lòng.

 

Từ đầu đến cuối, Tưởng Dụ không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.

 

“Ký chủ.” Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên: “Có vẻ nhiệm vụ chinh phục Tưởng Dụ của cô lại thất bại rồi.”

 

Đây là năm thứ ba tôi kết hôn với Tưởng Dụ, cũng là lần thứ chín tôi cố gắng chinh phục anh.

 

Tiếc thay, dù tôi có cố gắng bao nhiêu lần, Tưởng Dụ vẫn không yêu tôi.

 

10 phút trước, Tưởng Dụ không chút do dự đồng ý trao đổi con tin.

 

“An Nhiên, em là người nhà họ Tiêu, bọn chúng không dám làm gì em đâu.” Anh nói, vẻ mặt có chút không đành lòng.

 

Nhưng ngay sau đó, anh lại ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, ánh mắt đầy cương quyết.

 

“Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đã vào vị trí, cơ thể của Tịch Tịch yếu ớt, tôi không muốn cô ấy phải vướng vào chuyện này.”

 

Vệ sĩ siết chặt vai tôi, không cho tôi cơ hội phản kháng.

 

Tôi cắn răng, bất lực đáp: “Được.” Nhưng trong lòng không khỏi chửi thầm: "Mẹ nó!"

 

Tưởng Dụ đâu biết rằng, chỉ 5 phút nữa thôi, bọn bắt cóc sẽ kích hoạt quả b.o.m trên người tôi, để tôi và chúng cùng tan biến mãi mãi.

 

Chết đi sống lại quá nhiều lần, tôi đã quen với cơn đau trước khi chết.

 

Nhớ lần đầu tiên tôi cố gắng chinh phục Tưởng Dụ.

 

Khi ấy, tôi và Lâm Tịch cùng bị nhốt trong biển lửa.

 



Tưởng Dụ lao vào, bế Lâm Tịch đang bất tỉnh trên tay.

 

Chỉ để lại cho tôi, một người đang bị thương nặng, một câu nói lạnh lùng: "Chờ tôi."

 

Sau đó anh biến mất trong biển lửa, bỏ mặc tôi ở lại trong đó.

 

Lúc đó, tôi còn ngây thơ tin rằng anh sẽ quay lại cứu mình.

 

Nhưng không.

 

Anh chỉ vội vã rời đi để ôm lấy Lâm Tịch, cùng cô ta chia sẻ tâm sự sau cơn nguy hiểm.

 

Đến khi cảm nhận được sự đau đớn khi bị lửa thiêu cháy, tôi mới nhận ra bản thân mình mới là kẻ thừa thãi.

 

Hệ thống, có lẽ vì không đành lòng nhìn tôi chịu đau đớn, đã trao cho tôi khả năng điều chỉnh cảm giác đau đớn.

 

Nhưng rồi, nó nói với tôi rằng đây là cơ hội cuối cùng.

 

Nếu lần này lại tiếp tục thất bại, tôi không chỉ không thể thực hiện được ước nguyện.

 

Mà tôi cũng sẽ... hoàn toàn bị xóa sổ.

 

“Tưởng Dụ, em yêu anh, nhưng anh không yêu em, vậy thì ít nhất đừng để em bị hủy hoại như thế này!”

 

Một tiếng động lớn vang lên.

 

Tưởng Dụ hất tay tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi.

 

Lại là cảnh tượng quen thuộc, những lời nói quen thuộc, và mở đầu đầy đen tối của địa ngục.

 

Tôi nhận ra mình đã quay lại ngày Tưởng Dụ bị ép cưới tôi.

 

Giọng nói của Tưởng Dụ không hề nhỏ, khiến tất cả khách khứa xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.

 

Họ thì thầm bàn tán, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

 

Tôi phớt lờ những ánh mắt ác ý và cơn đau nhức ở mu bàn tay, chỉ lặng lẽ bước theo sau lưng anh, chờ đợi cơ hội đầu tiên xuất hiện.

 

Khi Tưởng Dụ đi ngang qua đại sảnh, chiếc đèn chùm pha lê trên trần bất ngờ lung lay rồi rơi xuống.

 

Những lần trước, tôi đều nhanh nhẹn kéo anh sang một bên, rồi nhân cơ hội nhào vào lòng anh, để vài giọt nước mắt hoảng sợ lăn xuống má.

 

Lúc ấy, Tưởng Dụ, dù có ghét tôi đến đâu, cũng phải miễn cưỡng kiềm chế những lời lẽ cay nghiệt.

 



Nhưng lần này, tôi hoàn toàn không ngờ, Lâm Tịch lại đứng ngay dưới chiếc đèn chùm đó.

 

Không muốn để Lâm Tịch chứng kiến cảnh tôi tiếp cận, Tưởng Dụ quay đầu, lạnh lùng quát tôi:

 

“Tiêu An Nhiên, muốn c.h.ế.t thì cũng đừng lởn vởn ở đây nữa!”

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh cũng dừng lại ở chiếc đèn chùm đang rung lắc trên đầu Lâm Tịch.

 

“Tịch Tịch, cẩn thận!”

 

Anh hoảng hốt hét lên, lao nhanh tới, dùng thân mình chắn cho cô ta.

 

“Tưởng Dụ!”

 

Tim tôi như thắt lại.

 

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao tới, mạnh mẽ đẩy cả hai người họ ra xa!

 

Tưởng Dụ không thể gặp chuyện được!

 

Nếu anh chết, nhiệm vụ của tôi sẽ lập tức thất bại!

 

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí không còn thời gian để điều chỉnh cơn đau.

 

“A!”

 

Cơn đau xé toạc lục phủ ngũ tạng khiến tôi lập tức ngã gục, chìm vào hôn mê.

 

Đêm đó, lễ cưới của tôi và Tưởng Dụ lập tức leo lên hot search.

 

"Cô cả nhà họ Tiêu đẫm m.á.u trong lễ cưới, nhưng người phụ nữ trong lòng cậu chủ nhà họ Tưởng là ai?"

 

Một hôn lễ long trọng, cuối cùng lại kết thúc trong sự chế giễu.

 

Mấy bức ảnh nóng mắt lan truyền khắp trên mạng các trang mạng xã hội.

 

Trong ảnh, Tưởng Dụ quỳ rạp dưới đất, ôm lấy Lâm Tịch.

 

Ánh mắt anh thất thần, đang ngồi cách đó không xa.

 

Còn tôi lại đang nằm bất động trong vũng máu, chưa rõ sống chết.

 

Khi tôi tỉnh lại, Tưởng Dụ cũng chẳng ở bên cạnh tôi.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.