Sao nó có thể xuống được đây?"
"Đúng thế, ngươi nhìn xem trông nó có phải rất quen mắt không?"
"Này này...sợi dây chuyền nó đeo...hình như có thuật Y Sơn!"
"Rốt cuộc con nhóc này từ đâu tới, nó là ai?"
Tôi nghe tiếng người nói chuyện luyên thuyên bên tai mình, bọn họ có vẻ rất tò mò về sợi dây chuyền tôi đang đeo. Tôi mệt mỏi mở mắt, xung quanh có biết bao nhiêu người với khuôn mặt kì lạ, thân thể là người nhưng... đầu lại là con vật. Bọn họ chụm đầu lại nhìn ngó tôi làm tôi hốt hoảng.
Tôi hoang mang hỏi: "Tôi....tôi có phải đã chết rồi không? Đây là đâu?"
Bọn họ thấy tôi tỉnh dậy liền lùi ra phía sau vài bước, một người phụ nữ trong hình dáng con dê trả lời tôi: "Đây là Dạ Vong Xuyên. Mạng ngươi cũng lớn đấy nếu lão Lãng kia không vô tình bắt gặp ngươi bị đám cô hồn trên Dạ Vong Xuyên dìm chết đuối thì ngươi đã đi chầu Diêm Vương mấy đời rồi!" Bà ta vừa nói vừa chỉ tay vào ông lão phía xa cách đó vài bước chân, quả thực so với những người ở đây, chỉ có ông ta trong hình dáng một con người bình thường. Ông ta mặc một chiếc áo nâu sòng, trên áo còn vá vài chỗ lỏm chỏm, trên đầu đội một chiếc nón rách rưới. Khuôn mặt già nua, khắc khổ, trên tay còn cầm một cái đèn lồng màu trăng trắng.
"Thật sự cảm ơn ông đã cứu con, nếu không con đã phải làm thức ăn cho đám vong hồn dưới sông kia rồi!" Tôi chóng tay đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938462/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.