Tôi tỉnh dậy sau cơn mộng mị kéo dài, với lấy đồng hồ lúc này là 7 giờ kém 15 phút.
"May quá, mình còn tưởng mình bị kẹt ở đó luôn rồi chứ!" Tôi thầm nghĩ.
Sau khi thay đồ xong tôi xuống nhà ăn sáng với bà ngoại. Thấy tôi bước xuống bà nhìn tôi chằm chằm như thấy điều gì kì lạ.
"Đêm qua con không ngủ được à? Thần sắc có vẻ không ổn vậy?" Bà lo lắng hỏi
Tôi nghĩ nếu tôi kể hết mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ đêm qua liệu bà có tin không? Tôi cười cười đáp: "Do con nhận được món quà từ Băng Tâm vui quá nên khó ngủ thôi, con không sao đâu ngoại!"
Bà tôi nhìn mà không nói gì, ăn sáng xong tôi đi đến trường như mọi ngày. Vào lớp thấy tôi mệt mỏi Băng Tâm lại gần nhướng mắt hỏi: "Dư âm sinh nhật à?"
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy mà hỏi ngược lại cô ấy: "Cậu có tin vào thứ tình cảm thiên trường địa cửa không?"
Cô ấy đưa tay sờ trán tôi: "Cậu bị ấm đầu à? Nói nhăn nói cuội gì thế? Có phải học nhiều quá cậu ngáo rồi không?"
Tôi thở dài gỡ tay cô ấy ra đáp: "Haizzz...Tớ cũng mong là tớ bị bệnh, mong rằng đó chỉ là mơ..."
Băng Tâm bất lực lắc đầu rời đi.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ, đó là hiện thực, nếu không người đó không tìm tôi hết lần này đến lần khác rồi!
☆☆☆
Đêm ấy, đang ngủ tôi lại mơ thấy người đó. Anh ta đứng trước mặt tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938460/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.