Tôi đã trốn đi được mấy ngày, tôi dùng số tiền ít ỏi còn lại của lão Tần đưa cho mua một con ngựa ở chợ, tôi đi đường cũng đỡ mệt hơn rất nhiều.
Có điều đường về Thượng Nghi còn xa quá, trước khi đến đó tôi phải vượt qua một đồi cát rất dài, nghe bảo người ta rất dễ mất phương hướng lúc hoàng hôn nên tôi đành phải nghỉ ngơi buổi tối ở chỗ ấy.
Nhiều người dân du mục đi ngang qua cứ dòm dòm ngó ngó rồi lại thì thầm với nhau điều gì đấy. Họ bảo tôi là nô tì bỏ trốn gì gì đó...
Tôi ở Tư Thục hơn hai tháng trời hầu như chẳng nói chuyện với ai cả, Quốc Vương, Hoàng Hậu và mấy cô cung nữ lúc mới gặp và cung nữ thân cận của Hoàng Hậu thôi. Họ cũng chỉ nói chuyện với tôi bằng tiếng phổ thông nên tôi không rõ tiếng Thục. Lần đó vì chán quá nên tôi bèn bảo những vong linh cung nữ kia dạy tôi tiếng Thục, nên cũng hiểu đôi chút về tiếng của họ.
Ai da...tính ra tôi giao tiếp cũng rộng rãi phết...haha. (Tôi thầm cảm thán)
Tối đến tôi chỉ đành nhóm ít củi lửa, ngồi một góc sưởi ấm, uống ít trà mà lão Tần chuẩn bị sẵn cho tôi. Trà nhà Triệu Lăng cũng ngon phết ấy, không hổ là trà trang lớn nhất ở Biện Thành a...
Chả biết tôi bị gì nữa, dạo gần đây cứ nhớ tới Triệu Lăng. "Tên công tử bột đó thì có gì tốt chứ!" Tôi cứ lẩm ba lẩm bẩm.
Miệng thì chối mà tay thì lại lấy cây trâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938437/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.