Con gái của ta... để con chịu khổ rồi!"
Một bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tôi, trước mắt tôi là một người phụ nữ dung mạo rất xinh đẹp, bà ấy mỉm cười ấm áp nhìn tôi.
Có lẽ, thấy tôi chẳng phản ứng gì bà ấy lại nói tiếp: "Con ngoan...Là mẹ đây!"
"Mẹ sao? Thật sự là mẹ sao?" Tôi gấp gáp hỏi.
Bà ấy khẽ chạm vào tóc tôi, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, giọng đầy nghẹn ngào: "Mẹ xin lỗi! Đã để con ở lại đối mặt với hiện thực tàn ác này...là mẹ có lỗi với con!"
Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ con không sao! Con sẽ không để cho ông ta đưa con đi hòa thân gì đó đâu. Giờ con rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Con có sư phụ, có sư huynh, sư tỷ rất yêu thương và quan tâm con. Đây không phải lỗi của mẹ!"
"Mẹ không nên dây vào người đó, từ đầu đã là nghiệt duyên mà ta vẫn luôn xem là định mệnh. Để rồi khiến La gia ta lâm vào bước đường cùng như vậy! Là lỗi của ta." Mẹ quay lưng về phía tôi, giọng đầy tội lỗi.
Trong chuyện này, suy đi tính lại ai cũng đều có lỗi cả. Ông ta chính là bị sự thù hận che mờ lý trí, còn mẹ...người chính là vì tình yêu mù quáng mới dây dưa mãi không dứt.
Tình yêu rốt cuộc là gì chứ? Tại sao người ta yêu nhau đến vậy, lại tổn thương nhau? Thứ tình cảm đó rốt cuộc có mùi vị gì vậy? Tại sao con người ta dù mình đầy vết thương, trái tim hằn đầy vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938436/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.