"Sư phụ, người đi đâu vậy?
"Đại sư huynh, Tứ sư tỷ mọi người muốn đi đâu?"
"Đừng...đừng bỏ con...sư phụ!"
Tôi giật mình bật dậy, bàng hoàng nhìn quanh, đây...đây là căn phòng tân hôn của tôi và Triệu Lăng. Mọi người đi đâu hết rồi, sao tôi lại nằm đây?
Phải rồi...tôi nhớ rồi, sư phụ, sư huynh, sư tỷ tất cả mọi người đều đã bị giết chết trong chính ngày thành hôn của tôi. Lòng tôi đau thắt, cầu mong chỉ là mơ... tôi cố gắng ngồi dậy đi ra ngoài. Chắc chắn chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ra ngoài kia xem thử sẽ biết có phải thật hay không.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng, mùi máu tanh lần nữa lại xộc thẳng vào mũi. Không...chỉ...chỉ là ngửi nhầm thôi, là do ngủ nhiều quá khứu giác bị rối loạn rồi chăng?
Tôi rảo bước, nhích từng bước chân nặng nề đến đại sảnh. Cảnh vật im lìm trong đêm tịch mịch, tôi lại không tin đây là đêm cuối năm mà, bình thường năm ngóai tất cả mọi người đã tựu hợp ở sảnh ăn uống hát ca, nhưng giờ khắc này đây chỉ còn lại y quán vắng lặng như tờ. Tôi lại lần nữa tự lừa dối bản thân, chắc chắn là do họ uống say bí tỉ về phòng ngủ hết rồi!
Gần đến đại sảnh, tôi chẳng dám bước thêm bước nào nữa, tôi gần như ngã quỵ xuống mặt đất. Sư phụ tôi đã bị ai đó cắt đi thủ cấp, sư huynh, sư tỷ đều chết tức tưởi, máu me bê bết vươn vãi khắp nơi.
Triệu Lăng? Huynh ấy đâu rồi? Tôi vội tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938429/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.